Nhưng bên cạnh dì có vệ sĩ, hơn nữa nơi đây lại là Hải Thành, họ không có cách gì cả.
Sau khi tát Diệp Vận Vận xong, dì vẫn còn tức giận, hai mắt đỏ hoe, n.g.ự.c phập phồng, dùng cả tay lẫn chân đ.ấ.m đá Hồ Mang, lại một trận sát thương nữa.
“Mày đã ăn hết lòng tốt của bác mày đối với mày rồi à?"
"Năm đó mày bị bệnh cần người hiến tủy, cơ thể bác mày vốn đã yếu khi vừa nghe tin, bà ấy đã vô cùng lo lắng, vội vàng đi xét nghiệm độ tương thích để hiến tủy cho mày!"
“Mày là cái đồ vô lương tâm, dung túng cho cái đứa CMN độc ác này khi dễ bác mày như thế, đã còn bênh nó, bảo vệ nó!"
“Mày ở trước mặt bác mày bắt nạt con bà ấy! Không sợ nửa đêm bác mày tới tìm à?”
Tôi vội vàng đến an ủi dì: “Dì ơi, dì uống chút nước nóng trước đi.”
Bà ôm chầm lấy tôi và liên tục lời xin lỗi.
“Kiêu Dương, là do dì không dạy tốt Hồ Mang, khiến cho chị và con phải chịu ấm ức!”
Hồ Mang ngơ ngác suốt quá trình, chịu đánh chịu mắng.
Đến khi phản ứng lại, ta sang Diệp Vận Vận rồi hét lên: "Em thực sự đã đổ nước lên tiền giấy đốt cho bác ?”
Tô Hạ vốn đứng rất gần Diệp Vận Vận khi đoạn video này vừa phát, ta lập tức lùi ra sau mấy bước.
Diệp Bất Quần luôn tự xưng là công bằng không ngờ sự thật lại như thế, nhất thời lúng túng, ngơ ngác tôi.
Vẫn là hai nhanh trí : “Diệp Vận Vận, sao con còn không nhanh chóng nhận sai, dập đầu xin lỗi Kiêu Dương!"
Trong mắt Diệp Vận Vận lóe lên hận ý, ta vừa sụt sịt vừa bò đến trước mặt tôi nức nở: "Chị ơi, Vận Vận sai rồi!”
“Vận Vận chỉ là ghen tị với chị, vì có một người mẹ chị nhiều đến thế mà Vận Vận chẳng có gì, chẳng có gì cả…”
Thật đáng tiếc lần tỏ ra đáng thương này lại không mang lại hiệu quả như mong đợi.
Diệp Vận Vận rất không vừa lòng, tiếp tục than khóc.
Dì tôi không chịu nổi nữa định giơ tay lên.
Hồ Mang đã bước lên trước: “Cô im đi, đồ dối trá!”
“Cô đã lừa gạt tôi bao nhiêu lần, trước mặt tôi xấu Kiêu Dương, không tôn trọng bác tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho !”
Diệp Vận Vận kinh ngạc trước sự thay đổi của Hồ Mang, muốn giải thích.
Tôi thẳng với ta: “Ngoài dì ra thì mẹ tôi là người mà Hồ Mang kính nhất, đã giẫm lên điều cấm kị của ta!” 20
Tôi vỗ tay, video tiếp tục phát.
Phần này là nửa sau của cuộc tranh chấp.
Đó là sự tự hủy của Diệp Vận Vận và sự bảo vệ của Tô Hạ.
Đã tiết lộ hoàn toàn về mối quan hệ thân mật của họ.
Tôi đứng ở giữa sân khấu: “Các vị đều đã thấy và nghe thấy là Tô Hạ phản bội tôi trước, cho nên ở tại nơi đây mong mọi người hãy chứng!”
“Diệp Kiêu Dương tôi và Tô Hạ chính thức hủy bỏ hôn ước!”
“Từ nay về sau, nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau!”
Phó Thần dẫn đầu vỗ tay.
Dì vốn tức đến đỏ mặt tía tai rồi nghĩ đến bao năm qua vì cuộc hôn nhân này mà tôi phải chịu đựng bao nhiêu là ấm ức.
Bây giờ hôn ước đã hủy bỏ, trông tôi có vẻ rất vui vẻ thì dì bèn mỉm vỗ tay theo.
Diệp Vận Vận cực kỳ vui sướng Tô Hạ.
Trên mặt Tô Hạ tràn đầy kinh ngạc cùng không vui: “Tôi không đồng ý!”
Phó Thần đầy hứng thú hỏi: “Cậu có tư cách gì không đồng ý?”
Phó Thần : “Đã như , ông đây lập tức đưa cậu xuống Âm Tào Địa Phủ, cậu có thể tự mình đi hỏi xem?”
Đối mặt với đôi mắt vô cùng lạnh lùng của Phó Thần, Tô Hạ nao núng.
Anh ta tôi: “Kiêu Dương, cảm bao nhiêu năm của chúng ta như , em thật sự muốn hủy bỏ hôn ước sao?”
“Anh chỉ là nhất thời bị che mắt thôi…”
“Kiêu Dương, em hiền lành rộng lượng, em đối với tốt như thế, trước đây cho dù có chọc giận em như thế nào, em cũng sẽ tha thứ cho …”
“Kiêu Dương, em có thể cho thêm một cơ hội nữa không?”
Tôi ôm ngực: “Làm sao bây giờ? Tôi có chút buồn nôn!”
21 (Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Tôi không thèm Tô Hạ lấy một cái, tiếp tục :
“Mọi người vừa rồi cũng nghe thấy ở trong video.”
“Tô Hạ Diệp Vận Vận là em ruột của tôi."
“Đúng , ta quả thực là em ruột!”
Diệp Vận Vận ngẩng đầu sang, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Diệp Bất Quần cũng không thể tin .
Chỉ có Diệp Hòa hơi bất an: "Kiêu Dương, con đang linh tinh cái gì thế!"
Tôi hihi : “Chú hai, con không có linh tinh!”
Tiểu Trần công bố kết quả giám định ADN.
“Chúc mừng nha hai! Hóa ra mà nhà họ Diệp chúng ta giúp đỡ nhiều năm chính là con riêng của !”
Khóe miệng Phó Thần cong lên, khoanh tay xem kịch.
Dì hít một hơi thật sâu gật đầu.
Chú hai vẫn còn cố cãi: “Kiêu Dương, cháu không vui chút nào!”
Tôi chỉ vào báo cáo giám định : “Bệnh viện nhân dân Hải Thành là bệnh viện đứng hạng ba! Ai đang chứ, hai!”
Tôi liếc Diệp Vận Vận thấy ta đang nắm chặt tay, sắc mặt tái mét.
Tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Lẽ nào không muốn nhận đứa con này?”
Chú hai cau mày đang định lên tiếng.
Thím hai không biết từ đâu lao ra tát vào mặt ông ta khiến hai loạng choạng.
Bà ta run rẩy chỉ vào ông ta: “Diệp Hòa ông giỏi lắm, chẳng trách ông bảo tôi ở lại khách sạn, thì ra là muốn nhận con riêng!"
“Ông lừa dối tôi quá khổ mà! Nói cái gì mà không muốn có con bản thân lại lén lút sinh một đứa!”
Bà ta hung dữ trừng mắt Diệp Vận Vận: “Người mẹ vô liêm sỉ của mày là ai? Không biết xấu hổ mà dụ dỗ chồng tao, chẳng trách lại sinh ra cái thứ đĩ điếm khốn nạn như mày cũng học thói dụ dỗ chồng sắp cưới của người khác!”
Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, gia đình hai mất hết thể diện.
Ông ta vội vàng kéo thím hai lại: “Bà đừng linh tinh! Mọi chuyện không như bà nghĩ đâu!”
“Không phải như tôi nghĩ sao?” Thím hai mở miệng chửi mắng: "Ông cũng đã tìm phụ nữ ở bên ngoài rồi! Còn sinh ra một đứa con riêng! Còn không phải là như sao? Vậy ông cho tôi biết, rốt cuộc là như thế nào?”
Dù sao thì cũng là “họ hàng” nên tôi có lòng tốt giải thích: “Thím hai, mọi chuyện thực sự không phải như đâu!”
Diệp Hòa hoang mang tôi.
Thím hai cũng quay lại tôi: “Là ý gì?”
Tôi xua tay: “Vẫn còn một tờ báo cáo nữa!”
“Nhìn xem, không chỉ có một con ! Thím hai, thím thật sự không cần đau đớn cũng mẹ, tự dưng lại có một đôi song sinh mà chẳng phải gì cả!”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Bạn thấy sao?