Diệp Bất Quần như thường lệ dẫn theo theo Diệp Vận Vận.
Đi cùng với ta còn có Tô Hạ và Hồ Mang.
Dì tôi trừng mắt Hồ Mang, thấp giọng mắng: "Ở nơi đông người mẹ tạm thời giữ cho con chút mặt mũi. Đợi bữa tiệc kết thúc, mẹ sẽ không tha cho con!"
Gương mặt của Hồ Mang đột nhiên trắng bệch.
Anh ta lạnh lùng về phía tôi, đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Nhưng vì để ý đến hoàn cảnh nên ta mới nhịn xuống, không nổi giận.
Diệp Vận Vận thích rối.
Tôi không đi tìm ta, ta cũng sẽ tự đến.
Nhưng không sao cả, tôi đã đặt camera ở mọi ngóc ngách từ lâu.
Đúng như dự đoán, bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, ta đã mỉm đi đến gần, sau đó tự đổ rượu vang lên người.
Hành này từ phía trước, phía sau đều giống như tôi đã hắt lên người ta.
"Chị! Chị tại sao lại đổ rượu lên người em?!" 17
“Ba vị Hộ Pháp” của ta nghe thấy tiếng ồn ào thì chạy đến.
"Có chuyện gì thế?" Diệp Bất Quần nhỏ giọng hỏi ta.
Hồ Mang tức giận tôi: "Còn có thể có chuyện gì nữa! Có một số người kiêu ngạo lắm, hắt rượu vang lên người Vận Vận chứ sao!"
Tô Hạ lấy khăn giấy ra lau cho Diệp Vận Vận.
Nhưng khi thấy tôi, tất cả sự dịu dàng trong ta đều biến thành lưỡi d.a.o sắc bén: "Diệp Kiêu Dương, sao lại tùy hứng như chứ!"
Tôi qua Tiểu Trần, gật đầu.
Nhưng dì tôi còn nhanh hơn cả tôi. (Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Dì đi đến, giơ tay và tát Hồ Mang một cái.
"Mẹ vốn muốn giữ mặt mũi cho con con lại không cần!"
"Hồ Mang, con thật là con trai ngoan của mẹ! Giúp người ngoài bắt nạt em mình, con giỏi thật đấy!"
Bà về phía Diệp Vận Vận: "Được giúp đỡ thì nên biết ơn, tôi chưa bao giờ thấy một kẻ vong ân phụ nghĩa như , quay ngược lại hắt nước bẩn lên ân nhân! Thật là ghê tởm!"
Dượng trước nay luôn dĩ hòa vi quý, : “Bỏ đi, bỏ đi, hai đứa trẻ cho vui thôi!"
Chú hai cũng phối hợp theo: "Hôm nay là sinh nhật của Kiêu Dương mà! Vận Vận nhanh chóng xin lỗi đi. Chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không."
Diệp Vận Vận nhỏ giọng nức nở: "Chú hai và dượng đúng, tất cả là lỗi của Vận Vận, mọi người mất hứng rồi."
"Cái này sao có thể trách em , rõ ràng là…!" Tô Hạ tôi không vui: "Kiêu Dương, người cần phải xin lỗi là đó!"
Diệp Bất Quần hắng giọng: "Anh phân xử, Kiêu Dương, em đến xin lỗi Vận Vận một tiếng thì chuyện này coi như bỏ qua."
"Đúng, xin lỗi đi!" Hồ Mang bị tát một cái vẫn không quên giúp đỡ Diệp Vận Vận.
"Xin lỗi CMN!"
Cánh cửa lớn của phòng tiệc bất ngờ mở ra.
Trong đám đông nổ ra những tiếng ồn ào thảo luận.
"Đó là Phó Thần!"
"Phó Thần sao lại đến đây?!"
"Anh ta không phải là không tham dự những bữa tiệc như thế này sao?"
Phó Thần đi đến và đứng bên cạnh tôi, gương mặt tỏ ra không vui.
"Tiểu Kiêu Dương, cháu thật sự giỏi kiềm chế đấy! Cháu có phải là Ninja Rùa không?"
"Cháu chỉ muốn xem xem ta còn có chiêu gì nữa..."
"Kết quả chỉ là thôi."
"Các vị, tôi là Diệp Kiêu Dương."
"Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu đến dự tiệc sinh nhật lần thứ mười chín của tôi. Để thể hiện lòng biết ơn chân thành của mình, tôi vừa rồi đã mời mọi người thưởng thức một màn kịch tuyệt vời."
"Tất nhiên, kịch hay còn chưa kết thúc, điều hấp dẫn hơn còn đang ở đây!" 18
Tôi gật nhẹ đầu, Tiểu Trần nhấn nút phát.
Trong video là cảnh Diệp Vận Vận tự biên tự diễn cảnh hắt rượu.
Tiểu Trần tươi, : "Có lẽ mọi người chưa thấy đầy đủ, không sao, ở tất cả mọi góc độ chúng tôi đều có!"
Anh tiếp tục phát video từ các góc độ khác nhau.
Diệp Bất Quần như nuốt phải một con ruồi.
Tô Hạ và Hồ Mang cũng không thể tin .
Chú hai của tôi, Diệp Hòa, vẫn coi như khá bình tĩnh.
Còn Diệp Vận Vận, ta hoảng loạn, chột dạ cúi đầu.
Nhưng rất nhanh, ta đã nghĩ ra cách ứng phó.
Cô ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài.
Quỳ gối xuống đất, tủi thân : "Chị, em xin lỗi, là do Vận Vận hồ đồ!"
“Vận Vận chưa từng có một bữa tiệc sinh nhật lớn như thế này, trước đây Vận Vận đều trải qua sinh nhật một mình, Vận Vận rất ngưỡng mộ.”
Cô ấy khóc lóc thảm thiết, giống như một bông sen trắng đong đưa trong giá rét.
Diệp Bất Quần thật sự đã mềm lòng, ta về phía tôi: "Vận Vận đơn không nơi nương tựa, chuyện này coi như bỏ qua đi."
Tô Hạ đỡ ta đứng dậy: "Những khó khăn của em, bọn đều hiểu cả."
Hồ Mang cũng : "Diệp Kiêu Dương, em ấy đã đáng thương như rồi, còn muốn bắt nạt em ấy sao?"
Dì tức giận đến mức hít thở không thông: "Đồ khốn! Nó thì đáng thương cái gì? Nó bị mất tay hay mất chân à?"
"Ông đây có thể chịu ấm ức cháu thì không thể!" Phó Thần nhấc tay, ra hiệu cho tôi tiếp tục.
Ban đầu tôi tức giận đến mức không nên lời khi nghe như , tôi lại mỉm : "Chú, từ khi nào mà phải chịu ức h.i.ế.p thế."
Khi Diệp Hòa nghe thấy xưng hô giữa tôi và Phó Thần, ông ta không còn bình tĩnh nữa.
Khoảng giữa lông mày của ông ta có chút thay đổi, sự căng thẳng hiện rõ ràng trên gương mặt.
Vẻ đắc ý của Diệp Vận Vận giảm xuống, biến thành sự ngạc nhiên và ghen tị.
Ngay cả Tô Hạ và Hồ Mang bên cạnh ta cũng ngẩn ra một lúc.
Dì lo tôi sẽ chịu thiệt thòi nên Phó Thần với ánh mắt đầy dò xét.
Đám đông lại nổi lên tranh luận.
"Diệp Kiêu Dương thật sự gọi Phó Thần là sao?!"
"Tôi mà, Phó Thần sao lại xuất hiện ở loại sự kiện này! Hóa ra là đến chống lưng cho Diệp Kiêu Dương!"
"Cô bé này thật giỏi! Vốn đã là người thừa kế của Hoa Thịnh, giờ còn có liên quan đến Phó Thần..." 19
“Cô Diệp Vận Vận đây dối như Cuội, Diệp Kiêu Dương tôi thực sự không dám tin! Đúng lúc tôi vừa gửi một số đoạn video của camera giám sát…”
“Các vị, hãy dùng đôi mắt sắc bén của mình đến nhận xét xem!"
Đoạn này là cảnh tranh chấp ở Thiều Sơn.
Khi Tiểu Trần cho dì xem đoạn video, cậu ta đã bỏ qua đoạn Diệp Vận Vận cố đổ nước lên tiền giấy, cho nên lúc đó dì không quá tức giận và kích nhiều.
Bây giờ phát toàn bộ, dì tôi đã nổi cơn giận dữ ngay tại chỗ!
Dì nắm chặt tay, bước lên phía trước, túm lấy Diệp Vận Vận tát liên tục vài cái, khiến mặt Diệp Vận Vận lập tức sưng lên.
Bà vừa tát vừa mắng: "Mày là cái đồ CMN xấu xa, thậm chí chị tao đã c.h.ế.t rồi mày cũng không để yên! Đồ đĩ điếm vô liêm sỉ"
Diệp Vận Vận trốn tránh khắp nơi không trốn thoát vẫn bị dì đuổi theo đánh.
Diệp Bất Quần và những người khác thấy hình không ổn vội vàng kéo dì lại.
Bạn thấy sao?