Chú không giận dữ, vẫn mỉm .
"Ừ, lúc đó cháu mấy tuổi nhỉ?"
"Chừng sáu, bảy tuổi, sao có thể nhớ chứ."
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Nhưng bây giờ cháu sẽ không quên nữa, cháu sẽ nhớ!"
"Cảm ơn , Phó Thần."
Phó Thần lắc đầu, hỏi tôi: "Bây giờ cháu có tính toán gì không?"
"Cháu sẽ đi tìm dì của cháu!"
Dì tôi tuy ở Hải Thành xa xôi, cách Bắc Kinh một phía nam một phía bắc, cách nhau rất xa dì luôn coi tôi như con ruột của mình.
Tôi chắc chắn rằng nếu trong kiếp trước dì tôi không qua đời vì bạo bệnh thì nhà họ Diệp cũng không dám hành hạ tôi mà không kiêng dè gì cả như .
Cái c.h.ế.t của dì, rất kỳ lạ.
Tôi nắm chặt hai tay: Lần này, tôi không chỉ muốn sống thật tốt! Mà còn muốn bảo vệ dì an toàn!
Phó Thần nghe những lời của tôi, lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.
"Vậy thì, tốc chiến tốc thắng, Tiểu Kiêu Dương, cháu hãy ngồi máy bay riêng của đến Hải Thành đi." 14
Trên máy bay, tôi hỏi Tiểu Trần.
Cậu ta Phó Thần phái đến đi với tôi.
"Chú của tôi có phải rất thích xem binh pháp không?"
"Đúng !" Vẻ mặt Tiểu Trần đầy ngưỡng mộ: "Phó tổng kiến thức uyên bác, hiểu biết nhiều, không có điều gì mà ấy không hiểu cả!"
Tôi gật đầu: "Vậy thì tôi phải học hỏi từ thật nhiều!"
Tiểu Trần giơ ngón tay cái lên: "Cô Diệp có thể thi 985 điểm, chắc chắn chỉ số thông minh không có vấn đề gì!"
Lúc lên máy bay, tôi đã gọi điện thoại cho dì bằng chiếc điện thoại mà Phó Thần cho. Bây giờ khi xuống máy bay, tôi đã thấy dì từ xa.
Nhìn thấy người dì thương và chăm sóc mình từ kiếp trước đến kiếp này, tôi đếm không nổi những tủi thân và hận thù bùng phát ra trong khoảnh khắc này.
Tôi nhào vào lòng dì, khóc nức nở.
Khi dì thấy tôi, vốn rất và vui mừng, tôi khóc thật sự quá bi thảm, dì phát hiện ra tôi có chút bất thường.
"Kiêu Dương, có phải con đã chịu ấm ức gì không!"
"Còn nữa, mặt con sao ? Sao lại bị quấn băng gạc thế này?"
Tôi không thể lên lời: "Dì, dì..."
Tiểu Trần đúng lúc đi lên: "Xin chào bà Hồ, tôi là Tiểu Trần trợ lý của Phó tổng, tôi đi cùng Diệp đến Hải Thành."
"Bây giờ không phải lúc chuyện, nếu thì chờ sau khi lên xe, tôi sẽ cụ thể với bà sau." 15
"Mặt của Diệp là do ngã từ trên núi Thiều Sơn xuống bị thương, trên người ấy còn có nhiều vết thương lớn, nhỏ..."
Tiểu Trần vừa vừa rút điện thoại ra, máy cậu ta có lưu trữ video gốc, chất lượng hình ảnh cao hơn so với điện thoại dự phòng mà Phó Thần đã đưa cho tôi.
"Diệp Bất Quần, Tô Hạ, còn có..."
Tiểu Trần liếc mắt sang dì, phát hiện trong đôi mắt dì chỉ có sự oán giận và căm hận, mới tiếp tục tiếp.
"Và còn con trai của bà Hồ, họ đã bỏ rơi Diệp vì một đứa con riêng không qua giám định ADN Diệp Vận Vận."
Dì tôi bàng hoàng không thôi, lại tức giận đến run người: "Mấy đứa hồ đồ này, mà lại vì một người ngoài mà bỏ con ở trên núi!"
Tôi lau nước mắt : "Là hai đưa ta về, ấy còn ta là con riêng của bố."
"Ban đầu con muốn đuổi ta đi mà bà nội lấy mạng ra uy hiếp, bà nội cũng cao tuổi rồi, sức khỏe không tốt..."
"Con cũng muốn nhân cơ hội này điều tra chân tướng, nên đã giữ ta lại và với bên ngoài rằng nhà họ Diệp đã hỗ trợ ta."
Dì tôi nhíu mày: "Chú hai của cháu, Diệp Hòa? Ông ta có mưu đồ gì thế! Còn bà nội của con nữa, càng già càng lẩm cẩm! Không có giám định ADN, chỉ dựa vào việc gương mặt giống nhau, có thể chứng minh điều gì chứ?!"
"Đúng thế, vì con luôn nghi ngờ và đang kiểm chứng." (Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Dì vỗ nhẹ lên tay tôi: "Kiêu Dương của chúng ta chịu thiệt thòi rồi!"
Tôi hít một hơi sâu để bình tĩnh lại tinh thần.
Sau đó, tôi ra suy luận liều lĩnh của mình.
"Dì, Diệp Bất Quần hoàn toàn không giống mẹ, còn Vận Vận lại rất giống ta..."
"Có phải họ mới thật sự là cặp sinh đôi không?"
Dì choáng váng: "Hả, chị mang thai đôi mà!"
"Nếu Diệp Bất Quần không phải là con của chị, thì của con đâu?"
"Nhà họ Diệp không phải là gia đình bình thường, khi ấy bố và ông con đều ở đó, ai có thể ở trong nhà họ Diệp đổi con mà không ai hay biết?"
Tôi suy nghĩ một lúc.
"Có nội gián!"
“Chú hai luôn đối xử rất tốt với Diệp Bất Quần, liệu ta có phải là con của hai và thím hai không?"
Dì ra nghi ngờ: "Nhưng vợ chồng Diệp Hòa là gia đình không sinh con mà!"
"Không, hai đề xướng việc gia đình không sinh con thím hai lại muốn có con. Nếu như thím hai muốn có con thì có rất nhiều cách để ."
Tôi nhăn chặt mày lại: "Dì à, thực ra điều khiến con nghi ngờ nhất vẫn là tại sao trước khi ông nội qua đời, người chọn là người thừa kế của Hoa Thịnh không phải là hai, cũng không phải Diệp Bất Quần, mà lại là con!"
"Nhà họ Diệp cũng không có quy định chỉ truyền cho con không truyền con trai!"
Dì cũng bắt đầu rơi vào trầm tư: "Thực ra cách trực tiếp nhất là giám định ADN con phải quay về nhà họ Diệp một chuyến... Không ! Hiện tại nhà họ Diệp quá nguy hiểm!"
Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu tôi: "Không cần phải quay về! Để họ đến đây!" 16
Dượng Hồ Húc nghe tin dì muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn cho tôi tại Hải Thành, ông ta hơi ngạc nhiên.
"Không phải là không Kiêu Dương mới mười chín tuổi, tổ chức lớn có phải là…"
Ông ta đề nghị: "Hay là chờ đến sinh nhật hai mươi tuổi?"
"Chờ cái gì mà chờ! Đây là sinh nhật đầu tiên của Kiêu Dương ở Hải Thành sau khi trưởng thành, không thể tạm bợ !"
Dượng Hồ Húc không thể lay chuyển dì, cuối cùng cũng chỉ đành gật đầu.
Tôi đứng dậy, nhếch khóe miệng : "Cảm ơn dì, dượng."
Dượng xua tay, rút ra một chiếc thẻ đen: “Cầm đi, cùng dì con đi mua sắm, thích cái gì mua cái đó!"
Tôi đang định từ chối thì dì đi lại gần.
Dì dúi cái thẻ vào tay tôi: "Đặt có lẽ là không kịp đâu. Phải cẩn thận chọn vài bộ lễ phục!"
Dì nhếch môi , ánh mắt sáng ngời, tôi hiểu ý dì, lập tức gật đầu: "Vậy thì cảm ơn dượng ạ!"
Dượng : "Người một nhà cả mà, con lời khách sáo gì!"
Dì tôi theo đề nghị của tôi, đã công bố tin rằng sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi sẽ chính thức bổ nhiệm chủ tịch hội đồng quản trị của Hoa Thịnh.
Cả nhà hai vội vàng đến Hải Thành không gặp tôi.
Tận đến ngày mở tiệc, hai bỏ mặc thím hai đến dự tiệc.
Bạn thấy sao?