“Nợ tiền thì trả tiền, nợ mạng thì trả mạng!”
“Cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho họ! Cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho họ!” 28
Tôi vạch trần chuyện của bà nội và nhân, đồng thời vạch trần thân phận thật sự của Diệp Hòa, Diệp Bất Quần và Diệp Vận Vận
Tôi cũng cho bọn họ nghỉ việc và đuổi họ ra khỏi nhà họ Diệp.
Diệp Hòa và những người khác chỉ có thể đi theo bà nội đến nhà nhân của bà ở.
Nhưng điều khiến cho người ta không ngờ đến là người cũng có người khác.
Người còn sinh cho ông ta một đứa con trai!
Đúng là trời cao có mắt, quả báo thích đáng!
Sau khi nhân biết bà bị tôi đuổi ra ngoài và không có nguồn thu nhập, cũng đã cùng với đồng bọn đuổi họ đi.
Một đám người trong khu dân cư cao cấp tranh cãi ầm ĩ.
Nội dung tranh cãi vô cùng đặc sắc, khiến người xem kinh ngạc tột cùng nên đã bị một số người phát trực tiếp lên mạng.
Cư dân mạng đã lần theo manh mối và đào ra những chuyện xưa cũ.
Đám người họ đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.
Đúng là đeo mo vào mặt.
Lại về dì tôi bên này.
Sau khi tôi nhắc nhở, dì đã để ý thấy Hồ Húc có điều bất thường.
“Vậy dì, quyết định của dì là gì?”
Dì vỗ nhẹ vào tay tôi và : “Con sẽ sớm biết thôi.”
Tôi gật đầu: “Dù quyết định của dì thế nào, con cũng đều ủng hộ dì!”
Dì nhẹ nhàng xoa tóc tôi và : “Đứa trẻ ngoan.”
Hồ Mang nhiều lần đến tìm tôi cầu xin tha thứ, nể mặt dì, tôi không gì ta cũng sẽ không tha thứ!
Tình cảm em giữa Hồ Mang và tôi kết thúc tại đây.
Từ sau bữa tiệc cho đến bây giờ dì tôi vẫn chưa với Hồ Mang một lời nào cả.
Hồ Mang vô cùng hối hận, nhất là khi biết Hồ Húc có nhân ở ngoài, nhân đó còn có một đứa con riêng.
Sự hối hận của ta đã lên tới đỉnh điểm!
Anh ấy căm hận Diệp Vận Vận, cảnh cáo các doanh nghiệp không nhận em Diệp Bất Quần, đồng thời cho Tô Hạ vào danh sách đen. 29
Ông ngoại là người vô cùng nhạy bén, dù chúng tôi cố giấu ông vẫn biết mọi chuyện.
Thậm chí còn biết sớm hơn thời điểm tôi vạch trần bọn người Diệp Hòa.
Ông : “Ông biết các cháu không muốn ông lo lắng, ông cũng không muốn các cháu lo lắng vì ông nên không gì cả.”
Tôi và dì nhau mỉm : “Ông đều thấu hết mọi chuyện rồi!”
Trên đường về, dì tôi : “Hồ Húc bị ung thư gan.”
Tôi sửng sốt: “Ông ta không biết sao?”
Dì tôi mỉa mai: "Ông ta đi cùng với người , gì có thời gian đi lấy báo cáo! Là dì đi lấy cũng là người đầu tiên biết .”
Dì tôi lắc đầu nhạo chính mình.
“Lúc đó bầu trời gần như sụp đổ.”
“Vốn định khéo léo với ông ta, chữa trị cho tốt.”
Dì tôi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
“Bây giờ cho ông ta biết gì?”
"Cứ tiếp tục ở bên cạnh người đi, người c.h.ế.t cũng không phải là dì!” 30
Hồ Mang không phải là người duy nhất đến tìm tôi cầu xin sự tha thứ.
Ngoài ra còn có Diệp Bất Quần và Tô Hạ.
“Kiêu Dương! Em !” Diệp Bất Quần giữ chặt cửa sổ xe của tôi.
Tôi chỉ vào Diệp Vận Vận đang ta cách đó không xa.
Em đang ở đó!
“Trợ lý Trần, có thể lái xe đi rồi.”
Kể từ sau khi khai giảng, Tô Hạ suốt ngày tặng hoa đến ký túc xá của chúng tôi.
Cuối cùng tôi không nhịn nữa ném bó hoa ta tặng vào thùng rác trước mặt ta: “Tô Hạ, tôi nhắc lại lần cuối, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ! Không bao giờ!”
Tô Hạ như phát điên chặn đường tôi.
“Có phải là Phó Thần không? Em thích Phó Thần rồi phải không?”
"Anh có bị bệnh không?”
Vậy mà lại tôi thích tôi? 31
Thím hai tái hôn lại gặp phải kẻ bạo hành gia đình, bị đánh đến gần chết.
Hồ Húc biết tin mình mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, không thể cứu chữa.
Trước khi c.h.ế.t đã tông c.h.ế.t Diệp Hòa, người đã gài bẫy ông ta.
Quả nhiên là một kẻ tàn nhẫn.
Diệp Bất Quần tìm việc khó khăn, đổ hết lỗi lên đầu Diệp Vận Vận.
Sau nhiều lần bị ta đánh, Diệp Vận Vận không chịu đựng nữa và chọn cách đồng quy vô tận với ta.
Về phần bà nội, bà ấy bị nhân tức giận đến mức bị liệt nửa người.
Tôi đến dự đám tang của Hồ Húc.
Trùng hợp thấy mối đầu của ông ta đến khóc bên mộ.
Dì tôi xua tay : "Đuổi ra ngoài!”
Mối đầu vừa khóc vừa hét: “Tôi đã sinh cho Hồ Húc một đứa con trai! Các người không thể đuổi chúng tôi đi!”
Dì tôi khẩy: “Có bằng chứng không? Giấy xét nghiệm ADN đâu?”
Sau khi Hồ Húc c.h.ế.t đã hỏa táng ngay lập tức.
Tro cốt đã bị dì tôi rải đi hết!
Trong hộp toàn tro hương, sao có thể xét nghiệm ADN . 32
Tôi vừa đến trường vừa học cách quản lý công ty từ Phó Thần.
“Bà nội đã c.h.ế.t rồi.”
“Trước khi chết, bà ấy đã thừa nhận rằng đứa bé là do bà ấy tráo đổi.”
“Về phần trai ruột của Diệp, ban đầu bà ấy dự định đưa lên núi trên đường lại bị bệnh nên đã c.h.ế.t yểu.”
Tiểu Trần khẽ cau mày: “Cô Diệp, xin chia buồn.”
Cậu ta xong thì đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Đôi mắt tôi đẫm lệ, trái tim quặn đau: “Trong núi…”
“Hời cho họ quá!”
Phó Thần nắm tay tôi, truyền cho tôi sức mạnh và sự an ủi:
“Tiểu Kiêu Dương, đi về phía trước, đừng quay đầu.”
“Cuộc đời của cháu còn rất dài…”
Tôi ngước mắt lên , chậm rãi gật đầu. Phiên ngoại: Phó Thần
Diệp Kiêu Dương là một sự tồn tại rất đặc biệt đối với tôi. (Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Khi tôi mười mấy tuổi, tôi đã gặp ấy vài lần.
Lần đầu gặp nhau, tôi đã có ấn tượng rất sâu sắc với ấy.
Năm đó tôi mười sáu tuổi còn ấy bảy tuổi.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, nụ của ấy còn rực rỡ hơn cả mặt trời.
Cô ấy tôi từ đằng xa, không những không trốn tránh, cũng không coi như không thấy mà chạy đến, ngẩng đầu mỉm hỏi tôi: “Chú là của cháu phải không? Cháu là Kiêu Dương, Diệp Kiêu Dương!”
Tôi hơi ngạc nhiên, nhất thời không trả lời.
Dù sao từ nhỏ tôi đã bị cha mẹ lừa gạt và bỏ rơi.
Sau này thì bị lừa bởi một người mà tôi tưởng mình có thể tin tưởng.
Người khác đối với tôi luôn là ban đầu thì kinh ngạc trước vẻ ngoài của tôi, sau cùng sẽ chán ghét sự u ám của tôi và chọn cách lừa dối, tổn thương tôi.
Nhưng Tiểu Kiêu Dương dành cho tôi là nụ trong sáng chân thật.
Đó là điều mà tôi chưa bao giờ có.
Cô ấy dúi chiếc socola thích của mình vào tay tôi rồi tinh nghịch kêu lên “oa”: “Chú ơi, không chỉ có gương mặt đẹp mà tay của cũng đẹp quá!”
Tâm trạng u ám như ngày mưa của tôi bỗng trở nên tươi sáng.
Nhưng khi tôi đang định chuyện với ấy thì ấy đã tung tăng chạy đi.
Hoàn.
Bạn thấy sao?