Nha hoàn tên là Hoa Chiếu Bích, là người bà nội ta một tay bồi dưỡng, thông minh lanh lợi, không gì có thể qua mắt ấy.
Kiếp trước, ta coi nàng ấy là người bà nội phái đến giám sát mình, rất lạnh nhạt với nàng ấy, ra ngoài cũng không mang theo. Ta nay, là lần đầu tiên ta thật lòng chuyện với nàng ta.
“Tiểu thư, nô tì cảm thấy, tiểu thư như có gì đó thay đổi.” Trước khi ra ngoài, Chiếu Bích cẩn thận một câu.
Ta nàng : “Vậy ngươi xem, ta thay đổi thế nào?”
Nàng ấy gãi đầu: “Ta cũng không rõ , chung là, chắc chắn là tốt hơn, à, không có ý tiểu thư trước đây không tốt!” Nàng ấy che miệng, vội chạy đi.
Tất nhiên là thay đổi, đã trải qua một lần chết, ta không còn là tiểu thư ngây thơ không biết sự đời của trước kia nữa.
Kiếp này, tất cả những gì thiệt thòi của ta, những gì nợ ta, ta, đừng mong có kết quả tốt.
Quả nhiên ta không sai.
Ngày hôm sau, Chiếu Bích đã nghe tin tức. Giang Từ Nguyệt và kế mẫu, quả nhiên muốn ta.
3
Ngày lễ cúng, ta người đỡ đến từ đường. Vì là hàng con cháu, ta và Giang Từ Nguyệt đứng cuối hàng.
Nghi thức cuối cùng, chính là đốt pháo, đánh trống.
Tộc trưởng đọc xong lời chúc cuối cùng, ta liếc thấy, tay Giang Từ Nguyệt đậy, môi nở nụ .
Ta cũng , che miệng ho khẽ.
Mấy tiếng nổ giòn tan, ngay sau đó, là tiếng thét của kế mẫu. Giang Từ Nguyệt giật mình, ngạc nhiên vào trong đường.
Một tràng pháo, không biết vì sao, nổ dưới váy kế mẫu. Tia lửa cháy váy của bà, còn nổ tung khuôn mặt bà.
“Ôi trời, có chuyện gì xảy ra ” Ta lo lắng, chen lên trước Giang Từ Nguyệt, chạy đến chỗ kế mẫu.
Pháo đã nổ xong, bà ta lếch thếch, đổ mấy bài vị, đang ngồi trên đất khóc lóc.
“Mẫu thân, người mau đứng dậy, lau mặt đi, trước mặt tổ tiên mà thất lễ như , sao có thể !” Ta lấy khăn tay, vội vàng lau mặt cho kế mẫu.
Những người trong tộc dần trở nên khó chịu.
“Giang Dư thị, bà mau đứng dậy, thế này là thế nào!”
Phụ thân ta cũng vội vàng đỡ bà, vừa hỏi: “Pháo này sao lại ném vào đây?”
“Là, là tỷ tỷ!” Giang Từ Nguyệt rơi nước mắt, phẫn nộ chỉ vào ta, “Vừa rồi tỷ tỷ ho một tiếng, ra hiệu cho người ta, pháo đột nhiên nổ!”
Lập tức, mọi người đều ta.
Con bé này đúng là, hoảng loạn không suy nghĩ. Ta đột ngột ho.
“Khụ khụ, Từ Nguyệt, muội, muội vô lý quá, ta bệnh nặng, ngày đêm ho, mọi người đều biết, vừa rồi ta chỉ là không nhịn , bệnh không phải lỗi của ta, còn về việc ra hiệu, ta tuyệt đối không có chuyện đó!”
Phụ thân ta nhíu mày, gọi ra ngoài: “Thằng nhóc đốt pháo đâu?”
“Đến đây, đến đây!”
Mấy người đàn ông kéo một chàng thiếu niên đến.
Thiếu niên thấy phụ thân ta, vội vàng cầu xin: “Bá phụ, pháo không phải do con ném, con định đốt ngoài sân, ai ngờ, ai ngờ bị một đứa trẻ ăn xin cướp đi, họa!”
Cậu ta , chỉ ra ngoài.
Một đứa trẻ nhỏ hơn đang trốn sau cửa, híp mắt vào, thấy mọi người mình, vội vàng chạy đi.
Có người khẽ: “Nghịch ngợm nhỉ? Con nhà ai, nghịch quá, người lớn không quản.”
Phụ thân ta Giang Từ Nguyệt, nghiêm mặt: “Con là thế nào? Không bằng không chứng, lại dám vu oan tỷ tỷ con trước mặt mọi người!”
Giang Từ Nguyệt mặt trắng bệch: “Phụ thân, con…”
“Không mau đỡ mẫu thân con dậy, thấy chưa đủ mất mặt à?”
Phụ thân ta tức giận kéo Giang Dư thị, xin lỗi tộc trưởng, hoàn thành nghi thức, mặt đen như than đưa chúng ta về nhà.
Ông đích thân đưa ta về phòng, dặn ta dưỡng bệnh.
Còn Giang Từ Nguyệt, từ khi về nhà, ánh mắt cha ta nàng ta, chứa đầy sự không vui.
Ban đêm, Chiếu Bích mang phần thưởng đến cho hai đứa trẻ ban ngày.
Khi trở về, ta rất đắc ý.
“Thật là hả hê, tiểu thư, mẫu tử Giang Dư thị còn muốn chúng ta, hừ, để cho họ không ăn mà còn phải mất nữa.”
Vừa dứt lời, tiếng bà nội vang lên từ cửa “Ai là kẻ không ăn mà còn phải mất đây?”
Cả ta và Chiếu Bích đều giật mình, cùng quỳ xuống.
Bà nội chống gậy đầu rồng, giận dữ đứng đó: “A Vu, con to gan thật!”
Bà nội chắc chắn đã biết những gì ta đã .
Cả đời bà căm ghét cái ác, ghét nhất những thủ đoạn bẩn thỉu này, dù ta có giải thích cũng vô ích.
Vì , ta liền mở rộng tay, đưa lên: “Bà nội, A Vu đã sai rồi, người đánh con đi.”
“Con biết con sai ở đâu không?”
“Sai ở chỗ không nên dùng những thủ đoạn không sạch sẽ để đối phó với người khác.”
Vừa dứt lời, bà nội liền cầm roi trúc, đánh ta một cái.
Bà giận lắm, ngực phập phồng lên xuống.
“Con là một nương chưa xuất giá, những chuyện này, nếu để người ta biết, người ta sẽ con thế nào? Mặt mũi của Giang gia chúng ta để đâu?”
Mặt mũi, mặt mũi, lại là mặt mũi, kiếp trước, ta vì mặt mũi của nhà Giang, giả vờ hiền lành độ lượng cả đời, rùa rụt đầu cả đời, chết trong ấm ức. Nhưng trong lòng có bực tức, ta cũng không dám bày tỏ.
Bà nội cũng vì tốt cho ta, kiếp này, ta không thể bà tức giận nữa.
“Dạ, A Vu biết sai rồi.” Ta cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Có lẽ, đã đến lúc phải chuyện cưới hỏi cho con, để mài dũa tính của con, tránh để con lại họa.”
Bà nội thở dài: “Con hãy ở nhà suy ngẫm thật tốt, ít ngày nữa, con trai nhà họ Lâm ở Lương Thành sẽ vào kinh, đó là đứa trẻ tốt, đợi cậu ta đến, con gặp nó một lần, xem mặt nhau.”
Chuyện đến vẫn phải đến.
Kiếp trước, ta sống chết không chịu gặp vị biểu ca nhà họ Lâm kia, sau này lại trở thành trọng thần, bị phái đi quan ở nơi khác, khi kinh thành bị công , cũng không liên lụy đến cậu ta.
Kiếp này, nếu ta thật sự lấy cậu ta, không chừng có thể sớm đưa gia đình rời khỏi kinh thành.
Tương lai, dù quân man di có thành, cả gia đình chúng ta cũng sẽ an toàn.
Ta gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý: “Dạ, A Vu đã biết.”
Bà nội sững sờ, có lẽ không ngờ ta lại ngoan ngoãn như .
“Con không lừa bà nội chứ? Trong lòng con, còn nhớ nhung thái tử không?”
“A Vu nếu còn nhớ thái tử, ngày đó, sẽ không bỏ lại một mình cậu ta mà chạy.”
Một lúc lâu sau, bà nội gật đầu. “Thế thì tốt, tay con có đau không?”
Ta lắc đầu: “Không đau, bà nội đánh không mạnh.”
“Đáng lẽ phải đánh mạnh hơn! Con à, đừng chuyện nữa, Giang Du Thị bên kia, bà nội sẽ đi cảnh cáo, không?”
Bà nội trách móc liếc ta một cái, lại mắng Chiếu Bích vài câu, rồi mới quay về phòng mình.
Bạn thấy sao?