Kiếp Này Không Còn [...] – Chương 9

Tôi giật mình tỉnh lại, theo phản xạ lùi về sau một bước, suýt nữa thì ngã xuống giường.

Bùi Cảnh Xuyên nhướn mày, bất lực thở dài:

“Vẫn còn giận à? Anh còn chưa giận em, em giận gì chứ?”

“Lần nào cũng là tự dỗ bản thân mình. Em biết rõ mà, chỉ cần em cúi đầu một chút, mạng cũng có thể cho em. Thế mà em cứ thích cứng đầu với , chuyện mãi, để người ngoài chê còn gì?”

Vừa , ta vừa tiến lại định xoa đầu tôi…

Tôi vẫn né tránh bàn tay đó, lần này Bùi Cảnh Xuyên bất ngờ không nổi giận, chỉ lặng lẽ thu tay về.

Sự yếu thế đột ngột của ta khiến tôi không khỏi suy nghĩ.

Lễ đính hôn với Bùi Dịch, mẹ Bùi muốn đã rồi mới báo, nên chắc chắn chưa cho Bùi Cảnh Xuyên biết đã đổi người — thì…

Chưa kịp nghĩ xong, Bùi Cảnh Xuyên bối rối :

“Vụ Vụ, lễ đính hôn hai ngày nữa… chắc không thể tiến hành như bình thường .”

Tôi lập tức ngẩng đầu lên, suy nghĩ liền trở nên rõ ràng.

Có lẽ do hiệu ứng cánh bướm, nên diễn biến kiếp trước đã xảy ra sớm hơn.

Thấy tôi mãi không gì, Bùi Cảnh Xuyên tưởng tôi giận, vội giải thích:

“Vụ Vụ, xin lỗi, biết em đã chờ ngày này rất lâu rồi.”

“Nhưng nhà họ Giang đột nhiên xảy ra chuyện, bọn họ muốn gả Giang Tiểu cho một lão thương nhân năm mươi tuổi để đổi lấy khoản đầu tư.”

“Giang Tiểu còn trẻ như , hơn nữa, ấy từng cứu mạng . Cô ấy tìm đến cầu xin, không thể khoanh tay đứng .”

“Bố mẹ cũng đâu thể vô cớ giúp nhà họ Giang, nên chỉ còn cách đính hôn, kết hôn với ấy.”

“Vụ Vụ, em hiểu cho không?”

Giọng của ta trở nên nhẹ bẫng, làn gió đêm lùa qua cửa sổ hé mở, cuốn đi mùi thuốc sát trùng còn vương trên người .

Căn phòng im ắng hồi lâu.

Bùi Cảnh Xuyên mấp máy môi, định tiếp tục thuyết phục thì —

Tôi khẽ cong môi, với ta: “Được thôi.”

“…Cái gì cơ?” Anh sững người.

Tôi vẫn mỉm : “Tôi đồng ý.”

Chỉ là lần này, tôi sẽ không ngu ngốc như kiếp trước, đi người thứ ba trong chuyện của người khác, nhân bí mật của ta.

12

Khi Bùi Cảnh Xuyên rời khỏi nhà Trần Vụ, ta đi từ cửa chính.

Anh đứng rất lâu trong sân, rõ ràng đã có câu trả lời từ , không hiểu sao lại cảm thấy hoang mang — hình như… mọi chuyện không nên diễn ra như thế.

Trần Vụ lẽ ra phải giận dữ như mấy ngày qua, phải chất vấn :

“Tại sao lại đính hôn với Giang Tiểu?”

Thậm chí phải ngăn cản , dùng mạng sống ra uy hiếp, chứ không phải bình tĩnh như .

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên kéo về hiện thực.

Là cuộc gọi từ Giang Tiểu.

Bùi Cảnh Xuyên định tắt máy, rồi lại nghĩ đến việc ấy đang một mình trong bệnh viện, cuối cùng vẫn nhận.

Anh là người như thế — đã mang ơn thì bằng mọi cách cũng muốn trả, thà tổn thương người bên cạnh còn hơn là thiếu nợ người khác.

Giọng Giang Tiểu vang lên qua điện thoại:

“Cảnh Xuyên, … tối nay có quay lại bệnh viện không?”

“Bố mẹ em lại tới tìm em nữa rồi… Em… em sợ lắm…”

Sự yếu đuối, ấm ức, bất lực trong giọng khiến Bùi Cảnh Xuyên siết chặt tay.

Anh ngẩng đầu lên phòng của Trần Vụ ở tầng ba, thấy đèn đã tắt, bèn hít sâu một hơi, đáp:

“Anh sẽ quay lại sau.”

Nói xong, cúp máy, không chờ trả lời.

Hôm nay nhà họ Giang bất ngờ tìm đến, khiến cũng trở tay không kịp.

Anh không ngờ cảnh của Giang Tiểu trong gia đình lại khốn khổ đến thế.

Chỉ mới xảy ra chút khủng hoảng tài chính mà bố mẹ ta đã vội vàng muốn gả con đi.

Nếu người kia là người tốt, tuyệt đối sẽ không xen vào.

Nhưng đáng tiếc, đó lại là một lão thương nhân hơn năm mươi tuổi.

Trong lòng Bùi Cảnh Xuyên hiểu rõ — ở thủ đô này, ai có chút quyền thế đều sẽ không chấp nhận cưới một đứa con riêng.

, mới bất đắc dĩ đồng ý đính hôn với Giang Tiểu.

Ba năm là khoảng thời gian đưa ra để trả món nợ ân từng cứu mạng .

Ba năm xong, coi như không còn nợ nần nhau.

Với , đó là một cái giá rất đáng.

Chỉ là… có lỗi với Trần Vụ.

Ban đầu, định rồi mới sau.

Nhưng nghĩ đến việc Trần Vụ giận dỗi, cố thân thiết với Bùi Dịch, lòng lại khó chịu.

Thế nên mới chọn cách thẳng với trước.

Anh sợ giận, thậm chí đã mua sẵn vé máy bay đi Phần Lan, định sau lễ đính hôn sẽ đưa đi ngắm cực quang để bù đắp.

Nhưng cuối cùng… đến cơ hội lấy vé ra cũng không có.

Thôi .

Bùi Cảnh Xuyên nghĩ…

Anh và Trần Vụ còn rất nhiều thời gian phía trước, còn với Giang Tiểu, chỉ là ba năm ngắn ngủi.

Sau này sẽ dỗ dành Trần Vụ thật tốt, cho dù có bắt lấy mạng ra bù, cũng không một lời oán hận.

Bởi vì tin chắc — Trần Vụ sẽ không , vì .

Sau khi Bùi Cảnh Xuyên rời đi.

Tôi tắt đèn phòng ngủ, vẫn đứng im bên cửa sổ.

Bùi Cảnh Xuyên không rời đi ngay, mà đứng trong sân, ánh mắt đầy rối rắm — tất cả biểu cảm đó tôi đều thấy rất rõ.

Tôi biết, ta không hiểu vì sao tôi lại bình tĩnh như .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...