Kiếp Này Không Còn [...] – Chương 19

Vậy mà bây giờ, ta không ra tay cứu nhà họ Giang, hủy bỏ hôn ước với Giang Tiểu, còn ép ta bỏ đứa bé.

Bùi Cảnh Xuyên, rốt cuộc còn muốn gì nữa?

“Vụ Vụ.”

Giọng Bùi Cảnh Xuyên vang lên sau lưng, tôi quay đầu lại, thấy ta thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi bình an.

“Tôi nghe người ta em ở bệnh viện, cứ tưởng tim em lại có vấn đề…”

“Nên tôi lập tức chạy tới đây, may mà em không sao.”

Anh ta xong còn khẽ mỉm , như thể những mâu thuẫn trong thời gian qua chưa từng tồn tại.

Bùi Cảnh Xuyên bước tới gần, định nắm lấy tay tôi một cách thân mật, tôi theo phản xạ tránh đi, lùi lại một bước.

Anh ta cũng không giận.

Nụ vẫn treo trên môi.

“Vụ Vụ, tôi biết em vẫn còn giận.”

“Không sao cả, em không muốn tôi đính hôn với Giang Tiểu, thì tôi không đính hôn nữa. Từ nay về sau, tôi sẽ không vì Giang Tiểu mà khiến em buồn lòng nữa, không?”

Anh ta xong, ánh mắt nóng bỏng tôi chăm .

Lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu Bùi Cảnh Xuyên muốn gì — ta muốn quay lại với tôi.

Nhưng có vẻ ta không hiểu rằng, có những vết nứt, một khi đã xuất hiện thì dù có hàn gắn bề ngoài hoàn hảo đến đâu, đường nứt bên trong vẫn sẽ âm ỉ kéo dài.

Huống hồ tôi của hiện tại — là người từng chết một lần.

“Không.” Tôi .

Biểu cảm của Bùi Cảnh Xuyên khựng lại, vẫn cố gắng giữ nụ trên mặt.

“Anh biết bây giờ gì em cũng không tin, Vụ Vụ, em hãy vào hành của , không?”

“Chỉ cần em cho thêm một cơ hội, nhất định sẽ thật tốt.”

“Sẽ tốt hơn cả Bùi Dịch.”

Anh ta với giọng đầy tự tin.

Tôi lại bật : “Trên đời này, chẳng ai có thể tốt hơn Bùi Dịch cả.”

“Bùi Cảnh Xuyên, tự tin quá mức rồi.”

Nghe đến đây, ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên dần trở nên lạnh lẽo.

Tôi không muốn dây dưa thêm, vừa định xoay người rời đi thì ta lập tức nắm lấy cổ tay tôi, giọng gấp gáp:

“Vụ Vụ, thừa nhận, trước đây là quá kiêu ngạo, là sai rồi, em không thể kết tội như .”

“Dù là tử hình thì cũng còn án treo mà, em không thể đối xử với như .”

Tôi khẽ , chàng trai từng khiến tôi từ cái đầu tiên. Nếu kiếp trước cũng nghĩ như thì tốt biết bao.

Nếu khi đẩy tôi xuống khỏi vách đá hôm đó, có thể bừng tỉnh, với tôi:

“Vụ Vụ, sai rồi.”

Có lẽ chúng tôi vẫn còn cơ hội có một tương lai đẹp.

Khi ấy tôi Bùi Cảnh Xuyên quá nhiều, bất kể gì, tôi vẫn như cũ.

Nhưng bây giờ thì khác.

“Bùi Cảnh Xuyên, có biết tại sao hôm nay tôi có thể bình an đứng ở đây không?”

Tôi bỗng hỏi ta.

Anh sững người, trong mắt hiện lên sự hoang mang.

Tôi biết không hiểu, tôi vẫn , giọng nhẹ nhàng:

“Kiếp này của tôi, là Bùi Dịch quỳ ba lần, lạy chín lạy mới cầu .”

“Mạng tôi, là do Bùi Dịch cho.”

“Nếu hôm nay tôi tha thứ cho , nếu tôi cho một cơ hội, thì đối với Bùi Dịch chẳng phải quá bất công sao?”

Bùi Cảnh Xuyên rối rắm : “Vụ Vụ, em đang …?”

Tôi không trả lời nữa, rút tay khỏi tay .

Khi quay lại định trở vào phòng bệnh, thì thấy Bùi Dịch đang đứng ở hành lang phía xa. Lúc này đã thay sang bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng.

Cổ áo rộng lỏng lẻo rũ xuống xương quai xanh, càng cổ trông thon gầy hơn.

Nụ tươi sáng hiện trên gương mặt .

Anh phóng khoáng và ngông nghênh : “Bạn học Trần Vụ, em ra ngoài đã mười lăm phút rồi đó.”

“Anh còn tưởng em đi lạc luôn rồi chứ.”

Tôi bất lực bật .

Bước tới, nắm lấy tay .

Bùi Dịch khẽ nhướng mày, rồi quay sang Bùi Cảnh Xuyên phía sau tôi, giọng đầy châm chọc:

“Anh à, đừng bám lấy vị hôn thê của em mãi thế.”

“Lần sau mà em còn thấy, thì một đồng nhà họ Bùi em cũng không để lại cho đâu.”

Bùi Cảnh Xuyên siết chặt nắm tay, đột nhiên phát điên lao tới, vừa định đụng đến Bùi Dịch thì tôi theo bản năng chắn trước người ấy.

Bùi Dịch phản ứng nhanh hơn, tung một cú đá trúng ngực Bùi Cảnh Xuyên.

Anh ta lảo đảo lùi mấy bước, lồng ngực bốc lửa giận, ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy khó tin:

“Vụ Vụ, em lại bảo vệ nó như thế sao?!”

“Em có biết nó đã gì không? Em tưởng nó thật lòng thích em à?!”

“Nó chỉ nhắm vào nhà họ Trần, muốn mượn thế lực của em để kéo xuống khỏi vị trí thừa kế nhà họ Bùi thôi!”

Nói đến cuối, ta gần như gào lên.

Hành lang ồn ào bỗng chốc im bặt, người qua lại đều quay đầu về phía chúng tôi.

Một lúc sau, tôi hỏi ngược lại: “Thì sao?”

“Gì cơ?”

“Bùi Dịch muốn gì, tôi đều có thể cho ấy.”

“Trần Vụ!” Bùi Cảnh Xuyên tôi chằm chằm: “Tại sao?!”

Bùi Dịch siết chặt tay tôi, nở nụ , thay tôi trả lời:

“Bởi vì Vụ Vụ tôi.”

Lần này, ấy tự tin hơn bao giờ hết.

Không còn sợ hãi, cũng chẳng rụt rè.

Vì cuối cùng ấy cũng cảm nhận sự thiên vị không lý do mà tôi dành cho , từng lời tôi với , đều là sự thật.

Bùi Cảnh Xuyên vẫn không chịu tin rằng tôi đã không còn ta nữa.

Anh ta tìm khắp bè tôi, muốn nhờ họ người hòa giải. Nhưng cuối cùng mới phát hiện, bên cạnh tôi thật ra chỉ có Thẩm Âm là thân thiết — mà Thẩm Âm còn ghét ta hơn cả tôi.

Khi Bùi Cảnh Xuyên rằng muốn theo đuổi tôi lại từ đầu, Thẩm Âm mắng ta liên tục ba bốn tiếng đồng hồ. Nếu là trước kia, Bùi Cảnh Xuyên đã quay lưng bỏ đi từ lâu rồi.

Thế hôm đó, ta chỉ gượng mà chấp nhận.

Anh ta với Thẩm Âm: “Tôi biết mình đã sai rất nhiều chuyện, tôi Vụ Vụ. Tôi không chấp nhận việc ấy không còn tôi nữa.”

Thậm chí ta còn nhắn vô số tin cho Bùi Dịch.

Từ uy hiếp, đe dọa, cho đến hạ thấp bản thân:

“Vị trí người thừa kế nhà họ Bùi tôi có thể nhường cho cậu, có thể trả Vụ Vụ lại cho tôi không?”

Lúc này, ta thật sự đã rơi vào đường cùng, cũng chẳng còn cách nào nữa.

Buồn nhất là, người từng hận không thể chia cắt tôi và Bùi Cảnh Xuyên — mẹ Bùi — cũng chủ đến tìm tôi.

Hôm đó, Bùi Dịch vừa thực hiện xong ca phẫu thuật cấy ghép.

Anh vẫn còn đang hôn mê.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...