Lúc này, mẹ Bùi cũng đã nhận ra hình, thấy ông sắp ra tay liền vội vàng ngăn lại:
“Ông gì đấy?! Định đánh thằng Cảnh Xuyên à?!”
“Cảnh Xuyên sai chỗ nào chứ?!”
Ông Bùi đột nhiên ôm lấy ngực, bàn tay siết chặt lấy vạt áo vest, tức giận đến mức không thốt nên lời, hất tay bỏ đi.
Mẹ Bùi vội vã muốn đuổi theo, ánh mắt lại dừng lại trên bụng Giang Tiểu.
Sau đó bà quay sang Bùi Cảnh Xuyên, chậm rãi :
“Cảnh Xuyên, chuyện bản hợp đồng này, mẹ với ba con có thể xem như không biết, sau này hai đứa…”
“Không có sau này nữa.” – Bùi Cảnh Xuyên ngắt lời.
Mẹ còn muốn khuyên ít nhất nên giữ lại đứa bé, chưa kịp mở miệng thì Bùi Cảnh Xuyên đã đứng dậy, mặt không cảm kéo Giang Tiểu ra khỏi sân.
Giang Tiểu vùng vẫy kịch liệt: “Cảnh Xuyên! Anh đưa em đi đâu?!”
“Bệnh viện.”
Nghe , sắc mặt Giang Tiểu tái nhợt: “Dù gì đây cũng là con của …”
“Nó không phải.” – Giọng Bùi Cảnh Xuyên lạnh băng.
Anh ta nhét Giang Tiểu vào ghế phụ, bấu chặt lấy tay áo mẹ Phó, tuyệt vọng gào khóc:
“Dì ơi, cứu cháu với! Cứu lấy đứa bé… nó vô tội mà…”
Mẹ Bùi há miệng định gì đó, khi ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên lướt qua, bà chỉ có thể quay mặt đi.
Dù bà có thích đứa nhỏ này thế nào đi nữa, thì trong lòng bà, Bùi Cảnh Xuyên mới là điều quan trọng nhất.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
24
Ba tiếng sau tại bệnh viện.
Sau ca phẫu thuật, Giang Tiểu tỉnh lại, cả người yên tĩnh đến lạ thường. Cô nằm trên giường bệnh, trong mắt chỉ toàn là oán hận hướng về phía Bùi Cảnh Xuyên.
Cô không ngờ lần này ta lại tuyệt đến .
Dù lần trước khiêu khích Trần Vụ, Bùi Cảnh Xuyên vẫn chưa hủy hôn, lần này…
Anh ta lại chính tay đưa lên bàn mổ, tận mắt chứng kiến sinh linh nhỏ bé kia rời khỏi cơ thể .
Cô từng nghĩ, ít ra Bùi Cảnh Xuyên cũng có chút cảm với .
Hôm nay, mới hoàn toàn hiểu ra — Bùi Cảnh Xuyên là một kẻ không có trái tim.
Bùi Cảnh Xuyên chẳng thèm để tâm đến ánh mắt oán hận kia. Anh ta chỉ đặt một chiếc thẻ ngân hàng lên tủ đầu giường:
“Đây là một triệu, ra nước ngoài đi.”
“Việc chuyển học bạ của ở Đại học Kinh Đô tôi sẽ lo.”
Nghe đến đó, mắt Giang Tiểu co rút, chằm chằm ta:
“Tôi không muốn ra nước ngoài.”
“Không ra nước ngoài cũng .” – Anh ta thản nhiên – “Việc rót vốn cho nhà họ Giang còn chưa hoàn tất, bây giờ sản chỉ còn là vấn đề thời gian. Nếu muốn lấy lão già kia thì cứ ở lại.”
“Hợp đồng giữa chúng ta chấm dứt, việc hủy hôn sẽ công bố ngay.”
“Giang Tiểu, đừng trách tôi. Tất cả là do vượt quá giới hạn.”
Giọng Bùi Cảnh Xuyên lạnh như băng, không khác gì đang tuyên bố kết thúc một hợp đồng hợp tác chỉ kéo dài đúng một tuần.
Giang Tiểu trân trân trần nhà, nước mắt lặng lẽ tràn ra nơi khóe mắt.
Phòng bệnh yên tĩnh đến đáng sợ. Một lúc sau, đột nhiên bật — đầy chua chát, đầy khinh miệt.
Cô và Bùi Cảnh Xuyên học cùng khóa, từ thời cấp ba đã biết đến sự tồn tại của . Cô thi đậu Đại học Kinh Đô, đăng ký cùng chuyên ngành với , từng bước theo đuổi bóng lưng ấy.
Thật ra chưa từng nghĩ đến việc ánh trăng sáng ấy sẽ chiếu rọi lên mình. Là ông trời đã trao cho một cơ hội — để cờ cứu Bùi Cảnh Xuyên, đổi lấy cái gọi là ân nhân cứu mạng.
Cuối cùng, cũng bước vào thế giới của .
Cô biết mình là con riêng, không xứng với . Cô cũng biết Trần Vụ, chưa từng bận tâm.
Vì hiểu rõ — người con trai ấy vốn không thuộc về . Nhưng vẫn muốn thử, một cách hèn mọn.
Nếu trở thành vị hôn thê của Bùi Cảnh Xuyên, trở thành vợ thì sao?
Dù không có ràng buộc, ít nhất cũng có thể dây dưa với cả đời. Vì , khi nhà họ Giang định gả cho một lão già, mới can đảm đề nghị với Bùi Cảnh Xuyên bản hợp đồng ba năm.
Nhưng giờ đây, lại có chút hối hận.
Hối hận vì đã chen vào giữa và Trần Vụ. Hối hận vì đã khiêu khích Trần Vụ.
Trước đây, không hề ghét Trần Vụ. Cô chỉ thấy ngưỡng mộ. Chính sự đong đưa của Bùi Cảnh Xuyên mới khiến ham muốn chiếm hữu trong dần trở nên điên cuồng.
Giải quyết xong chuyện của Giang Tiểu.
Bùi Cảnh Xuyên không muốn nán lại, xoay người định rời đi thì nghe tiếng Giang Tiểu vang lên sau lưng:
“Bùi Cảnh Xuyên, nghĩ Trần Vụ còn sao?”
Ngón tay buông thõng bên người khẽ run, rất nhanh đã bật nhẹ một tiếng:
“Cô ấy tôi.”
“Giang Tiểu, đừng ly gián nữa.”
“Trần Vụ tôi.”
Anh lặp lại lần nữa.
Chẳng rõ là cho Giang Tiểu nghe, hay là đang tự an ủi chính mình.
25
Tôi không ngờ sẽ gặp Giang Tiểu ở bệnh viện.
Sáng nay bác sĩ gọi điện báo đã tìm nguồn tạng phù hợp với Bùi Dịch. Tôi theo ấy thủ tục nhập viện.
Vừa quay ra thì thấy Giang Tiểu bước ra khỏi phòng bệnh.
Sắc mặt ta trắng bệch, vẫn mặc áo bệnh nhân. Khi thấy tôi, ta hơi sững người, lại vờ như không có gì xảy ra.
Thẳng lưng, bước qua mặt tôi như thể chưa từng quen biết. Mỗi bước đi đều vững vàng.
Tôi nghe y tá đi ngang , hôm qua ấy bị ép đưa đến bệnh viện thai.
Lúc đó tôi mới biết — Giang Tiểu đã mang thai.
Chuyện rót vốn cho nhà họ Giang đã đổ bể, tối qua chính thức tuyên bố sản và thanh lý. Ba Giang tới nhà họ Bùi loạn một trận rùm beng.
Sáng nay ba tôi mới kể tôi nghe chuyện đó, tôi vẫn còn hơi bất ngờ.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, thứ mà Bùi Cảnh Xuyên luôn coi trọng nhất trong lòng, chính là ân cứu mạng năm xưa của Giang Tiểu.
Bạn thấy sao?