22
Vào đến sảnh chính, Bùi Dịch vẫn không lời nào.
Tôi có chút bất đắc dĩ, cuối cùng đưa tay xoa đầu :
“Bùi Dịch, có phải đang nghĩ là em vẫn còn Bùi Cảnh Xuyên không?”
“Nghĩ em sẽ vì mấy câu vớ vẩn của ta mà bỏ rơi sao?”
Ánh mắt Bùi Dịch dần trở nên phức tạp:
“Em từng Bùi Cảnh Xuyên rất nhiều năm.”
“Đúng , thậm chí còn chẳng màng đến danh tiếng hay tính mạng.” – tôi đáp.
Sắc mặt Bùi Dịch lập tức trầm xuống thêm vài phần, quanh người toát ra khí lạnh khiến người ta rùng mình.
Cho đến khi tôi tiếp:
“Nhưng đó là quá khứ rồi. Bây giờ người đính hôn với em là . Người có tư cách đứng cạnh em cũng là . Sau này, tên người đứng trên giấy đăng ký kết hôn của em – cũng sẽ là .”
“Anh còn sợ gì chứ?”
Tuổi trẻ của tôi từng ngang tàng, từng kiêu hãnh, không nên vì những chuyện này mà trở nên bất an.
Trước kia, Bùi Cảnh Xuyên ỷ vào của tôi mà muốn gì thì .
Còn bây giờ, tôi với Bùi Dịch:
“Anh cũng có thể như . Em sẽ trao tất cả mọi thứ của em cho .”
“Bùi Dịch, con đường của từ lâu đã không còn là con đường của một người nữa rồi.”
“Sau này, có em đồng hành.”
Vai lưng của Bùi Dịch bỗng cứng đờ, như bị dòng điện giật, ngẩng đầu thật nhanh.
Ánh mắt chạm vào tôi, tôi mỉm với .
Lúc này, sự bất an trong mắt mới dần tan biến, thay vào đó là một nụ rạng rỡ.
“Vụ Vụ, em thật tốt.”
Tôi cũng khẽ .
Bùi Dịch mới chính là người tốt nhất trên đời này.
23
Bùi Cảnh Xuyên vẫn chưa rời đi.
Anh đứng bên ngoài biệt thự nhà cũ của nhà họ Trần, thỉnh thoảng thấy vài vị khách ra về sớm, miệng thì không ngớt khen Bùi Dịch và Trần Vụ xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp.
Anh ta đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi.
Anh ta và Trần Vụ đã đi từ đâu mà lại đến bước đường không thể vãn hồi như ngày hôm nay?
Là vì nụ hôn giữa ta và Giang Tiểu trong quán bar năm đó?
Hay là vì ta đã lên diễn đàn thanh minh giúp Giang Tiểu, đổ hết tội lỗi lên đầu Trần Vụ?
Hay là bởi lễ đính hôn lẽ ra thuộc về và Trần Vụ, lại tự cho mình là đúng, nghĩ rằng sẽ không để tâm, nên ung dung để Giang Tiểu thế chỗ vị hôn thê?
Ngần ấy năm qua, trừ lần Trần Vụ suýt ngừng tim, đã lâu lắm rồi ta mới lại cảm thấy bối rối, vô lực đến thế.
Bùi Cảnh Xuyên không biết phải gì để cứu vãn mối quan hệ đang chực tan vỡ này.
Trước đây ta gì cũng không sợ, vì tin chắc Trần Vụ mình.
Nhưng hôm nay thì khác, ta không còn chắc chắn nữa.
Không chắc còn ta bao nhiêu, thậm chí không chắc cảm dành cho mình có còn tồn tại hay không.
Đột nhiên, điện thoại trong túi Bùi Cảnh Xuyên rung lên.
Anh ta rút điện thoại ra, ánh mắt lập tức tối sầm lại khi thấy tin nhắn:
【Cảnh Xuyên, em có thai rồi.】
【Ba mẹ cũng đang ở nhà em, tối nay có về không?】
Ngón tay Bùi Cảnh Xuyên siết chặt lấy điện thoại, lập tức lên xe quay về biệt thự. Nơi đó rất gần Đại học Kinh Đô, thuận tiện cho việc học, trước đây Trần Vụ cũng từng sống ở đó một thời gian, chỉ là sau này học ít hơn nên về nhà cũ nhiều hơn.
Ba Trần Vụ lo sức khỏe yếu nên mỗi ngày đều cho tài xế đưa đón tận nơi.
Lúc Bùi Cảnh Xuyên về đến nhà.
Mẹ đang vui vẻ kể cho Giang Tiểu nghe mấy kiến thức về thai sản, còn gợi ý nên bảo ấy nghỉ học một năm.
Giang Tiểu vừa vừa định mở lời thì giọng Bùi Cảnh Xuyên vang lên lạnh băng:
“Đứa bé này không thể giữ lại .”
Cả phòng khách lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Nụ trên môi Giang Tiểu cứng đờ lại: “Cảnh Xuyên, vừa gì…?”
“Tôi , đứa bé này không thể giữ lại.”
Bùi Cảnh Xuyên nhấn mạnh từng từ, không để ai có thể phản bác.
Mẹ trước giờ luôn nuông chiều , lúc này sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị: “Tại sao lại không thể giữ?”
“Cảnh Xuyên, đây là đứa con đầu tiên của con đấy.”
“Không phải.” – Bùi Cảnh Xuyên đáp rõ ràng – “Con của tôi chỉ có thể do Vụ Vụ sinh. Những người khác sinh ra, tôi không thừa nhận.”
Anh ta dứt khoát, rồi lấy ra bản hợp đồng đã ký với Giang Tiểu, ném thẳng lên bàn trà.
Đây là bản thỏa thuận mà từng bảo trợ lý đưa cho ấy. Lúc đầu nếu Giang Tiểu ngoan ngoãn, ta vẫn chấp nhận giữ nguyên mối quan hệ hợp tác này, dù Trần Vụ không tha thứ cho .
Nhưng giờ đây, Giang Tiểu đã vượt giới hạn hết lần này đến lần khác.
Anh ta không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Hiện tại, giữa và Trần Vụ đã thành ra thế này, ta chẳng còn cách nào xoay chuyển. Anh thậm chí không dám nghĩ, nếu để Trần Vụ biết Giang Tiểu có thai, ấy sẽ bằng ánh mắt thế nào.
Giang Tiểu theo phản xạ định giật lại bản hợp đồng, đã bị ba Bùi Cảnh Xuyên nhanh tay lấy trước.
Ông vừa thấy nội dung thỏa thuận, gương mặt lập tức tối sầm. Mẹ ta cũng không tin nổi, quay sang con trai đầy bàng hoàng:
“Vậy… hai đứa các con lừa chúng ta sao?”
“Chỉ vì muốn rót vốn cho nhà họ Giang à?”
Bùi Cảnh Xuyên đáp thẳng thắn:
“Đúng . Năm xưa Giang Tiểu từng cứu tôi, đây là món nợ tôi phải trả.”
Bất ngờ, ba của Bùi Cảnh Xuyên ném bản hợp đồng trong tay về phía ta, giận dữ hét lên:
“Bảo sao mày cứ khăng khăng đòi rót vốn cho nhà họ Giang! Bùi Cảnh Xuyên, đầu óc mày có vấn đề à?!”
“Đúng, năm đó ta cứu mày, có cần phải lấy cả hôn nhân của mình ra để báo đáp không?!”
Bùi Cảnh Xuyên thẳng ba mình:
“Ba nghĩ con tự nguyện chắc? Con từng đề nghị rót vốn cho nhà họ Giang, mọi người thấy nhà họ Giang không có tương lai, liền bác bỏ thẳng thừng. Nếu không như , con có nghĩ đến chuyện dùng quan hệ thông gia không?”
“Con… con…” – Giọng ông Bùi run rẩy, vỡ vụn. Bàn tay phải run lên không ngừng, chỉ tay về phía ta.
Bùi Cảnh Xuyên nhếch môi mỉa, kéo lỏng cà vạt, ánh mắt liếc qua Giang Tiểu rồi lại đi chỗ khác. Anh ta ngồi phịch xuống ghế sô pha, dáng vẻ uể oải:
“Còn nữa, ba, có một chuyện con thật sự không hiểu.”
“Bùi Dịch âm thầm thu gom cổ phần nhiều như , ba thật sự không hề biết gì sao? Hay ba biết, cố ý bỏ qua, muốn để cậu ta tranh đấu với con?”
“Bùi Cảnh Xuyên!” – Ông Bùi vỗ bàn đứng dậy.
Bạn thấy sao?