21
Giọng có phần gấp gáp.
Tôi biết những ngày này Bùi Cảnh Xuyên vẫn luôn tìm tôi, thay đủ kiểu số điện thoại nhắn tin, gọi điện, lời nào cũng là giải thích chuyện giữa ta và Giang Tiểu là trong sạch.
Anh ta , hôm đó là ngoài ý muốn, họ không đến bước cuối cùng.
Anh ta , lúc đó vì tưởng Giang Tiểu là tôi, lại sợ tôi tức giận nên mới dối.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có hay không có, chỉ có ta và Giang Tiểu mới biết rõ.
Anh ta bịt miệng Giang Tiểu, không chịu nổi ta ngoài mặt thì nghe lời, sau lưng lại tìm đủ mọi cách khiến tôi biết hết chi tiết đêm họ lên giường.
Từ khoe khoang đến phát điên mắng tôi là oan hồn không tan, là con đĩ chen chân vào cảm người khác.
Tôi chỉ thấy nực .
Chẳng khác gì kiếp trước, Giang Tiểu đã chiếm giữ thứ không thuộc về mình quá lâu, đến mức quên mất vị trí hiện tại của ta là cướp từ tay tôi.
Cuối cùng bị phiền quá, tôi trực tiếp hủy số điện thoại cũ.
Số mới hiện tại chỉ có người thân thiết mới biết.
Ánh mắt Bùi Dịch dừng lại trên bàn tay Bùi Cảnh Xuyên đang nắm lấy tay tôi, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
“Anh à, ngay trước mặt em mà tùy tiện đụng vào vị hôn thê của em, không hay lắm đâu?”
Nghe thấy hai chữ “vị hôn thê”, ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên lập tức tối sầm, cơn giận bùng lên, chằm chằm vào Bùi Dịch như muốn ăn tươi nuốt sống:
“Vị hôn thê của mày?”
“Bùi Dịch, tao thật không hiểu mày lấy gan ở đâu ra mà dám có ý đồ với Vụ Vụ.”
“Chuyện mày lén thu mua cổ phần rải rác tao còn chưa tính sổ, mày lại còn dám giành Vụ Vụ với tao à?”
Mấy từ cuối ta nghiến răng ra, giọng điệu đầy sát khí khiến người nghe lạnh sống lưng.
Bùi Dịch khẽ một tiếng, ánh mắt đầy chán ghét, mạnh mẽ siết chặt cổ tay Bùi Cảnh Xuyên, lực mạnh đến mức khiến đối phương nhíu mày.
Bùi Cảnh Xuyên không chịu buông tay, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Căng thẳng, chỉ chực bùng nổ.
Cuối cùng, khi Bùi Cảnh Xuyên chuẩn bị ra tay, Bùi Dịch nhanh hơn một bước, thẳng vào bụng ta.
Anh ta lảo đảo lùi lại hai bước, lưng đập mạnh vào cột đá phía sau. Đợi khi ta đứng vững lại.
Bùi Dịch hơi nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ nhàn nhạt:
“Anh à, là em trai, em chân thành khuyên một câu —”
“Người hiện tại không nên có ý với Vụ Vụ, chính là đấy.”
Nói xong, nắm lấy tay tôi, đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Tôi suốt cả quá trình không một lời nào. Nếu là trước đây, Bùi Cảnh Xuyên đừng là bị đánh, chỉ cần ho một tiếng thôi, tôi cũng đã đau lòng đến đỏ hoe mắt.
Vì quá , nên không nỡ để ấy chịu một chút tổn thương, một chút ấm ức.
Nhưng hôm nay, trong lòng tôi không gợn lên chút cảm nào.
Bùi Cảnh Xuyên dường như vẫn không muốn tin rằng tôi có thể thật sự thờ ơ với ta. Anh ta đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt mang theo chút tổn thương tôi.
Tôi im lặng không đáp, không ngờ Bùi Cảnh Xuyên lại có thể ra mấy lời muốn tôi nhân.
Thấy tôi sắp rời đi, mắt ta hơi đỏ, ánh vẫn không rời khỏi tôi, giọng khàn khàn:
“Vụ Vụ, biết em đính hôn với Bùi Dịch là vì muốn chọc tức .”
“Em có giận , đánh , mắng , cũng chấp nhận. Nhưng em biết rõ với Giang Tiểu chỉ là hợp tác, tại sao không thể nghĩ cho một chút? Tại sao nhất định phải đứng về phía Bùi Dịch để đối đầu với ?”
“Những ngày này rất mệt, không tìm thấy em, rất mệt. Đối phó với mấy lão cáo già đó, mệt mỏi lắm rồi.”
“Em đừng giận nữa có không?”
“Anh đã mua biệt thự ở ngoại ô, chúng ta chuyển vào đó sống không?”
“Trước đây em từng , em , chỉ cần ở bên thì chẳng cần quan tâm điều gì khác mà, đúng không?”
Lúc đó, tôi ngẩng đầu ta, trong mắt có thêm chút mơ hồ:
“Vậy nên… muốn tôi nhân giấu mặt của ?”
21
Bùi Cảnh Xuyên khẽ : “Chỉ là tạm thời thôi, Vụ Vụ.”
Bàn tay Bùi Dịch đang nắm tay tôi khẽ siết chặt hơn một chút. Anh cúi đầu tôi, không gì.
Kẻ luôn có quyền lựa chọn, còn kẻ trong âm thầm chỉ có thể đợi phán quyết.
Dù trong thời gian ở Chu Sơn, tôi đã không biết bao nhiêu lần với Bùi Dịch rằng: “Tôi không còn Bùi Cảnh Xuyên nữa.”
Nhưng vẫn do dự.
“Vụ Vụ, em.”
“Đừng giận nữa không? Quãng thời gian này thực sự rất đau khổ.”
Đường nét trên gương mặt Bùi Cảnh Xuyên căng chặt, như đang cố kìm nén cảm đang cuộn trào trong lòng.
Còn tôi thì chỉ thấy châm biếm.
Bùi Cảnh Xuyên vẫn như thế, trông như rơi vào đường cùng, lại không chịu cúi đầu, vẫn không dứt bỏ cái gọi là ân nghĩa cứu mạng, vẫn muốn đánh cược một phen – cược vào cảm tôi dành cho chưa hề thay đổi.
Nhưng tại sao tôi phải thế?
Kiếp trước tôi , nên tôi nhẫn nhịn.
Nhưng kiếp này thì không.
Bùi Cảnh Xuyên sẽ khiến tôi chịu thiệt thòi, Bùi Dịch thì không.
Ba tôi sẽ không. Thẩm Âm cũng không.
Tình họ dành cho tôi, còn nhiều hơn của Bùi Cảnh Xuyên gấp ngàn lần.
Một lúc sau, tôi khẽ mở miệng, giọng điệu bình thản:
“Bùi Cảnh Xuyên, tôi là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Trần, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trần thị.”
“Tôi là công chúa ba tôi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Là người mà biết bao người ngưỡng mộ. Vậy tại sao tôi phải nhân lén lút trong bóng tối?”
“Vì tôi , nên tôi phải nuốt hết mọi tủi thân sao?”
“Không… không phải …” Bùi Cảnh Xuyên vội vàng muốn giải thích.
Tôi không thèm để ý đến ta nữa, mà chỉ nắm tay Bùi Dịch bước vào biệt thự nhà cũ.
Bùi Cảnh Xuyên còn muốn đuổi theo, bị vệ sĩ chặn lại, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt chúng tôi biến mất khỏi tầm của ta.
Bạn thấy sao?