10.
Cố Vân Minh muốn giành sự ủng hộ từ mẹ để kế thừa một phần gia nghiệp, nên đưa ra đề nghị: “Giả người .”
Kiếp trước, lòng tự tôn khiến tôi không thể chen chân vào mối quan hệ của người khác, hơn nữa một triệu chẳng hấp dẫn tôi.
Kiếp này, tôi không chỉ đồng ý với đề nghị của Cố Vân Minh mà còn tiện tay đòi thêm một căn hộ nhỏ.
Chốn an cư đã có, một triệu cũng vào tay.
Tiền đến dễ dàng như , tôi có chút tự đắc.
Nhưng rồi, từ sau lưng vang lên một giọng trêu chọc:
“Tiểu thư nhà họ Mộ trông có vẻ rất thiếu tiền nhỉ?”
Người câu này trông hơi quen, tôi không nhớ nổi tên.
Nghe cuộc chuyện giữa tôi và Cố Vân Minh thì đã sao?
“Đúng , có vấn đề gì không?”
Tôi quay người, định rời đi.
Chợt nhớ ra, đây không phải người bình thường.
Anh ta là Hạng Kỳ.
Hiện tại, là đứa con không cưng chiều nhất của nhà họ Hạng.
Nhưng chỉ một năm sau, công ty công nghệ tiếp quản đã trở thành một trong những doanh nghiệp hàng đầu.
Tài kinh doanh của khiến gia đình phải bằng con mắt khác.
Còn sau này có tiếp quản toàn bộ nhà họ Hạng hay không, tôi không rõ.
Vì tôi không sống đủ lâu để biết.
Dù sao thì, tôi nghĩ chúng tôi sẽ chẳng có liên quan gì đến nhau. Bỏ qua thôi.
11.
Hiệu suất việc của Cố Vân Minh quả thực rất cao.
Hôm sau, đã mang bản hợp đồng tới trước mặt tôi.
“Cô Mộ, đây là hợp đồng giả người . Cô xem có cần bổ sung gì không?”
“Sơ đồ các căn hộ đã gửi vào điện thoại của rồi, xem thử thích căn nào.”
Hợp đồng đại khái ghi rằng, tôi sẽ giúp Cố Vân Minh đối phó với mẹ , còn sẽ trả tôi một triệu cùng một căn hộ.
Thấy không có vấn đề gì, tôi nhanh chóng ký tên.
Một triệu này nhất định không thể vuột mất.
Ký xong, tôi bắt đầu chăm sơ đồ căn hộ gửi.
Trước đây, tôi chắc chắn sẽ chê loại chung cư này.
Nhưng giờ, đây sẽ là nhà của tôi, không thể qua loa .
“Căn này đi.” Tôi chỉ vào hình ảnh một căn hộ một phòng ngủ.
“Không muốn chọn căn hai phòng ngủ phía dưới sao?”
“Tôi thích căn này vì ánh sáng tốt.”
Đùa à, tôi lấy căn hai phòng ngủ gì?
Tôi sống một mình đã đủ mệt rồi.
12.
Tôi và Cố Vân Minh thỏa thuận rằng, ba tháng sau sẽ chuyển cho tôi một triệu.
Căn hộ cũng đã đặt, một hai tháng nữa sẽ hoàn thiện và giao.
Dù tầng không đẹp lắm, với tôi, đó sẽ là một ngôi nhà.
Không phải sống trong ký túc xá cũ kỹ như kiếp trước nữa.
“Cô trông có vẻ rất vui khi giả tôi?” Cố Vân Minh bỗng nhiên lên tiếng.
Ánh mắt như muốn : “Chắc là mê rồi, đừng tôi quá đấy.”
Tôi ngơ ngác , cảm giác khó tin.
Đây là đâu ra một chàng “tự tin quá mức” trời?
Tôi vui vì sắp có tiền thôi, chứ không phải vì đâu.
“Anh nghĩ nhiều quá rồi. Hẹn gặp sau, tôi đi đây.”
Tôi cầm túi đứng dậy, quay người rời đi.
Đúng rồi, đột nhiên nhớ ra tôi còn kha khá túi hàng hiệu.
Thỉnh thoảng đem bán vài cái cũng kiếm không ít tiền nhỉ?
13.
Kể từ khi ký hợp đồng với Cố Vân Minh, đã một tháng trôi qua mà ta không liên lạc gì với tôi.
Tôi cũng chẳng quan tâm, tốt nhất là cứ để tôi “hưởng chùa” luôn đi.
Tất nhiên, thời gian này tôi không rảnh rỗi.
Tôi tìm một công việc.
Tổng giám đốc công ty này là của bố tôi.
Ban đầu, tôi đi với mục đích là tạo ra giá trị, để sau này ít nhất cũng có chỗ mà kiếm sống.
Nhưng rồi, cả công ty đều biết tôi là đại tiểu thư nhà họ Mộ.
Trưởng phòng không dám giao nhiều việc cho tôi.
Đồng nghiệp thì đối xử vô cùng lịch sự, khách khí.
Mỗi ngày tôi đến công ty lúc 9 giờ, ngồi cho đến giờ tan , gần như không có việc gì để .
Tôi rất muốn thể hiện khả năng của mình, mọi thứ lại không như ý muốn.
Tôi: “Quản lý, có việc gì cần tôi giúp không?”
Quản lý: “Giúp tôi vài lời tốt đẹp với tổng giám đốc là .”
Tôi: “…”
Một tháng chẳng gì, lại chăm sóc đặc biệt, nhận lương 4.000.
Không biết sau này họ có tức chết không khi phát hiện tôi chỉ là thiên kim giả.
Thật ra, tôi, Mộ Song Ninh, đến công ty là để rèn luyện bản thân.
Chứ không phải như mọi người nghĩ, đến đây chỉ để trải nghiệm cuộc sống.
Haizz, đúng là khổ mà không thể ra.
14.
Trong khu việc rộng lớn, ai nấy đều bận rộn để tạo ra giá trị cho công ty.
Chỉ riêng tôi là ngồi chán chường, mở máy tính để xem phim.
Đeo tai nghe vào, chuyện ganh đua của họ chẳng liên quan gì đến tôi.
Khi tôi đang mê mẩn nam chính đẹp trai trong phim, một đồng nghiệp ngồi gần khều tay tôi.
Tôi quay sang ấy, đầy khó hiểu.
Vừa tháo tai nghe, tôi đã nghe tiếng quản lý đang tức giận:
“Ai để điện thoại không tắt chuông thế? Nói bao nhiêu lần rồi!”
Chỉ là, tiếng chuông trong văn phòng nghe có chút quen tai.
Chết tiệt, là điện thoại của tôi!
Nhìn vẻ mặt bực mình của quản lý, tôi vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, là điện thoại của tôi.”
Quản lý vừa thấy tôi liền thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ:
“Tiểu Mộ à, mau nghe điện thoại đi, đừng để người ta chờ lâu.”
Nhìn nét mặt nịnh nọt của quản lý, tôi không khỏi xấu hổ.
Thật sự, cứ coi tôi như nhân viên bình thường là rồi.
Bởi vì, tôi sắp trở thành người bình thường thôi mà.
15.
Tôi cầm điện thoại đi vào phòng nghỉ.
Là Cố Vân Minh gọi, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt.
“Alo, Ninh Ninh, sao em nghe máy lâu thế? Em bận à?”
Ninh Ninh?
Cố Vân Minh đang tôi buồn nôn đây à?
Khoan đã, đầu óc tôi lập tức phản ứng.
Rõ ràng, ta đang diễn trò cho mẹ mình xem.
Suýt nữa, tôi đã buột miệng ra câu:
“Anh bị sao thế?”
May quá, kịp thời ngậm miệng lại!
Tôi nhẹ nhàng hắng giọng, dịu dàng :
“Anh Vân Minh, em vừa bận việc, tìm em có chuyện gì ?”
Anh tôi buồn nôn à? Được thôi, chúng ta chơi trò “ nhau” nhé.
Cố Vân Minh chắc cũng bị tôi buồn nôn, ta ngập ngừng rất lâu mới trả lời:
“Ninh Ninh, tối nay nhà họ Hạng có buổi tiệc, chúng ta đi cùng nhau nhé.”
“Vâng, ạ. Vậy em việc tiếp đây. Tạm biệt Vân Minh.”
Nói xong, tôi liền cúp máy.
Nói thêm nữa tôi sợ nổi da gà mất.
Nhưng mà, tiệc nhà họ Hạng?
Nếu tôi không nhầm, đây là buổi tiệc để công bố người thừa kế của gia đình họ Hạng.
Đối với người nhà họ Hạng, đây chẳng khác gì tiệc Hồng Môn (ám chỉ một bữa tiệc nguy hiểm).
Còn đối với tôi, chỉ là một nhiệm vụ kèm ăn ké drama thôi.
Vừa về chỗ ngồi, tôi đã nhận tin nhắn của Cố Vân Minh:
“Ổn rồi, mẹ tôi hình như đã tin.”
Cậu chủ hài lòng là , tôi còn đang đợi một triệu của mình đây.
16.
Tôi khoác tay Cố Vân Minh bước vào hội trường, Cố phu nhân thấy, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Chỉ cần Cố phu nhân hài lòng, tiền của tôi mới không chạy mất.
Bước vào hội trường, chỉ có thể nhà họ Hạng đúng là giàu nứt đố đổ vách.
Cả không gian sự kiện đều tỏa ra sự xa hoa và hoành tráng.
Giới thượng lưu địa phương cũng đều tụ hội ở đây.
Tôi không có hứng thú với những lời khách sáo thương mại, bèn tự tìm một góc ngồi xuống.
Đột nhiên, ánh đèn trong hội trường tối đi, và Hạng Lẫm – người sáng lập tập đoàn Hạng Thị – bước lên sân khấu để phát biểu.
Nhân lúc ánh đèn mờ, tôi tranh thủ ăn luôn.
Những món sơn hào hải vị này, mỗi lần ăn là ít đi một lần, phải biết trân trọng.
Bất ngờ, có người ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy đó là Hạng Kỳ.
Anh ta đang chằm chằm về phía sân khấu, nơi Hạng Lẫm – cũng là cha – đang phát biểu.
Tôi nhích sang trái một chút, ánh mắt vẫn liếc qua đường nét gương mặt nghiêng đẹp đẽ của Hạng Kỳ.
Đường quai hàm trơn tru hơn cả kế hoạch cuộc đời tôi.
Chỉ tiếc rằng, ánh mắt ta có chút mong chờ.
Đáng tiếc, mong nhầm rồi.
Hạng Lẫm vốn không thích , và càng không định giao quyền thừa kế cho .
Quả nhiên, ngay sau đó, Hạng Lẫm :
“Nhà họ Hạng dĩ nhiên sẽ thừa kế bởi con trai cả xuất sắc nhất. Những người khác đừng mơ tưởng điều không thuộc về mình.”
Tôi quay sang Hạng Kỳ, ánh mắt ta ngay lập tức trở nên u ám.
Câu cuối cùng dường như là lời cảnh cáo trực tiếp nhắm vào Hạng Kỳ.
Chắc ta phải buồn lắm.
Mẹ của – người đã giúp Hạng Lẫm xây dựng sự nghiệp – lại không thể bằng đứa con của người vợ cũ mà ông ta xem là “ánh trăng sáng”.
Khi mẹ qua đời, Hạng Lẫm nhanh chóng tái hôn với người vợ cũ đó.
Còn Hạng Kỳ thì mất cả mẹ, lại chẳng có thương của cha.
17.
“Sao thế, cũng nghĩ tôi rất đáng thương à?”
Hạng Kỳ bỗng nhiên tự giễu .
Tôi lắc đầu:
“Tôi không thấy đáng thương.”
“Có lẽ, vì không hiểu cảm giác của tôi.”
Nghe Hạng Kỳ , tôi bỗng cảm thấy hứng thú.
“Sao lại không hiểu? Tôi từng từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục mà.”
“Rơi xuống địa ngục?”
“Ừ, và tôi chắc chắn sau này còn có thể rơi xuống đáy vực nữa.”
Tôi ngừng một chút, mỉm với Hạng Kỳ, rồi tiếp:
“Nhưng mà không sao, sống trên đời đã là địa ngục, chỉ có chết đi mới lên thiên đường.”
Chỉ là, kiếp trước tôi chết rồi hình như cũng chẳng lên thiên đường.
Có lẽ ông trời thấy tôi còn nhiều điều chưa cam lòng nên cho tôi một cơ hội nữa.
18.
Kiếp trước, sau khi đấu không lại Mộ Tâm Ngữ, tôi bị đuổi khỏi nhà.
Không nơi nương tựa.
Phải vào nhà máy việc vặt, suýt chút nữa còn gặp nguy hiểm.
Khó khăn lắm mới trốn ra ngoài, đi chưa kịp cầm đồng nào để mua đồ ăn thì bị vật nặng rơi trúng mà chết.
Cả đời chưa ai, cũng chưa thực hiện giấc mơ nào.
Tôi an ủi Hạng Kỳ:
“Yên tâm đi, nhất định sẽ thành công.”
Nhưng lại không mấy chắc chắn, ánh mắt đầy do dự:
“Hy vọng là .”
Hy vọng gì chứ, chắc chắn là thế mà.
Nếu không phải chúng ta không thân quen, thì kiếp này tôi đã hợp tác với rồi.
Mà, nghĩ lại thì… cũng không phải không thể nhỉ?
“Hạng Kỳ, thấy tôi sau này đi theo thì thế nào?”
Như , tôi muốn xem nhà họ Mộ có dám gì tôi không.
Hạng Kỳ tôi, lắc đầu nghiêm túc :
“Công ty chúng tôi không nhận người nhàn rỗi.”
Cái gì chứ, đúng là không thể mà.
Đáng ghét thật, sớm biết tôi đã không an ủi rồi.
Đáng đời không cha mẹ chiều.
Tôi hừ lạnh một tiếng, lại nhích sang bên trái một chút.
Bạn thấy sao?