Kiếp Này Chỉ Vì [...] – Chương 1

Nam thần: “Một triệu, giả người tôi.”

Kiếp trước, tôi từ chối ngay lập tức vì biết ấy đã có người trong lòng.

Kiếp này, tôi không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.

Dù sao thì một năm sau tôi cũng cầm tiền mà bỏ trốn thôi.

1.

Tôi là Mộ Song Ninh, thiên kim của nhà họ Mộ, chỉ là giả.

Kiếp trước, tôi tiêu tiền không suy nghĩ, còn mạnh miệng rằng mình coi tiền như rác rưởi.

Đến khi thiên kim thật Mộ Tâm Ngữ xuất hiện, tôi chẳng còn đồng nào trong tài khoản.

Sau khi bị ta nhiều lần hãm , tôi bị nhà họ Mộ đuổi ra ngoài.

Cô ta tôi trong bộ dạng thảm , ánh mắt đầy đắc ý.

“Mộ Song Ninh, bao năm nay cướp thân phận của tôi, giờ thì phải chịu khổ thôi.”

Thiên kim thật ngấm ngầm dùng quan hệ chặn mọi con đường tìm việc của tôi.

Tôi không tìm việc, không nổi nhà, chỉ có thể công việc thời vụ giá rẻ.

Kết quả, chưa nhận lương thì tôi đã bị vật nặng rơi trúng mà chết.

Kiếp này, tôi quyết định không đấu đá với thiên kim thật nữa.

Tôi chọn cách buông bỏ tất cả.

2.

Mục tiêu của tôi bây giờ chỉ có một: kiếm một khoản tiền lớn trước khi Mộ Tâm Ngữ xuất hiện.

Nếu không có gì bất ngờ, Mộ Tâm Ngữ sẽ lộ diện trong tiệc sinh nhật của tôi.

Khi đó, tôi sẽ tự giác rời đi.

Nghe chỉ cần tiết kiệm 1,6 triệu, mỗi năm tiền lãi sẽ 60.000.

Mỗi tháng là 5.000, đủ để tôi sống nhàn hạ cả đời.

Tôi không có hào quang nữ chính, không thể như trong tiểu thuyết bị đuổi ra khỏi nhà rồi lại vùng lên trả thù thiên kim thật.

Tôi chỉ muốn tiết kiệm đủ tiền, sau đó tìm một nơi không ai quen biết để sống an yên.

Nhưng khi số dư tài khoản, tôi không khỏi thở dài.

Trước đây, để tiện tiêu xài, tôi đã lấy thẻ phụ của người cha hiện tại.

Bây giờ hay rồi, thẻ phụ không thể rút tiền trực tiếp, chi tiêu bao nhiêu gia đình đều biết. Đúng là ngu ngốc.

Chỉ còn chưa đầy một năm nữa là thân phận tôi sẽ bị lộ.

Trong năm nay, tôi phải tiết kiệm tiền một cách điên cuồng.

May mắn là vì để giữ thể diện gia đình, tôi không hề lơ là việc học.

3.

Tôi lục tung ký túc xá, tìm chứng chỉ tiếng Anh cấp 6 và chứng chỉ phát âm chuẩn cấp 2, chụp ảnh gửi cho Mộ Lợi – người cha hiện tại của tôi.

“Ba ơi, thưởng cho con đi! Con khổ sở lắm mới thi đấy!”

“Con cưng muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ phụ đi, miễn con vui là .”

“Ba ơi, quẹt thẻ là tiêu tiền của ba, con muốn phần thưởng cơ!”

Nói xong, tiếng thông báo vang lên: “Bạn vừa nhận 100.000 từ tài khoản Alipay.”

Quả nhiên, phụ nữ biết nũng thì số hưởng nhất.

4.

Tôi chống cằm nghĩ ngợi: liệu có nên tìm một công việc không nhỉ?

Đột nhiên, phía sau có giọng vang lên:

“Ninh Ninh, cậu sướng thật đấy, vừa nhận 100.000. Cậu tốt nghiệp là kế thừa ngay một công ty con của gia đình đúng không?”

Quay đầu lại, tôi thấy Lâm Tử Mai.

Kiếp trước, ta là thân nhất của tôi.

Giờ nghĩ lại, chắc ta chỉ muốn dựa hơi tôi.

Sau khi tôi bị đuổi khỏi nhà, muốn nhờ ta cho ở nhờ một thời gian, ta lập tức chặn tôi luôn.

Nhưng giờ đây ta đã bám nhầm người, vì tôi vốn dĩ chẳng có công ty nào để kế thừa.

Tôi tự giễu, không gì.

Lâm Tử Mai lại tiến sát, khoác tay tôi và :

“Ninh Ninh, sau này phải sắp xếp cho mình một vị trí trong công ty nhé.”

“Tôi không nuôi người rảnh rỗi đâu.”

Nói xong, tôi rút tay ra, định lên giường, bỏ lại một Lâm Tử Mai mặt mày khó chịu.

Nằm trên giường, tôi bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.

Hay là tôi thi IELTS nhỉ? Hoặc thi cao học?

Không đúng, dù có đỗ cũng phải tìm việc, chết tiệt thật.

Đến lúc đó, chỉ cần Mộ Tâm Ngữ bày vài chiêu, lại chẳng có công ty nào dám nhận tôi, mà nhà họ Mộ đúng là có năng lực thế.

Nghĩ kỹ lại, kiếp trước tôi bỏ lỡ cơ hội kiếm một triệu khi nam thần bảo tôi giả ta.

Kiếp này, tôi nhất định không để lỡ nữa.

5.

Cố Vân Minh là nam thần của tôi, hoàn toàn phù hợp với gu của tôi.

Lần đầu gặp là trong buổi tiệc của nhà họ Cố, tôi đã thích ngay.

Một người đàn ông lịch thiệp, nho nhã, đúng chuẩn quân tử.

Nhưng ấy đã có , là Lâm Tâm Ngữ.

Chính là thiên kim thực sự của nhà họ Mộ.

Không hiểu sao ta và tôi lại có nét giống nhau, khí chất thì hoàn toàn trái ngược.

So với Lâm Tâm Ngữ, tôi giống nhân vật phản diện, kiêu ngạo và có chút tự mãn.

Biết Cố Vân Minh đã có người trong lòng, tôi không tự chuốc lấy phiền phức.

Dù sao thì kiếp trước tôi từng nghĩ, tôi, Mộ Song Ninh, đàn ông thế nào mà chẳng tìm .

6.

Tôi diện một chiếc váy lộng lẫy, xuất hiện tại buổi tiệc của nhà họ Cố.

Khung cảnh nguy nga tráng lệ, đèn pha lê tỏa sáng rực rỡ.

Kiếp trước, chính tại nơi này, tôi đã bỏ lỡ cơ hội kiếm một triệu.

Kiếp này, tôi muốn lấy lại tất cả những gì mình đã bỏ qua.

Cố phu nhân thấy tôi khoác tay Cố Vân Minh, liền tỏ vẻ thân thiện.

“Ninh Ninh, con đến rồi, càng ngày càng xinh đẹp, đúng không, Vân Minh?”

Cố phu nhân dịu dàng với tôi, rồi lạnh lùng liếc Cố Vân Minh một cái.

Nhưng ấy hoàn toàn không để ý, chẳng buồn chuyện với tôi.

Tôi cúi đầu, giả vờ thẹn thùng đáp lại như một tiểu thư khuê các.

“Cố phu nhân ngày càng trẻ trung, còn Vân Minh, Vân Minh càng ngày càng… đẹp trai.”

Tôi cúi đầu không phải vì ngượng, mà là vì thấy Cố Vân Minh, tôi lại nhớ tới một triệu của mình.

Tôi sợ.

Sợ bản thân không nhịn lên.

7.

Tôi giả vờ như vô đi ra vườn để hít thở không khí.

Trông có vẻ hờ hững, thực ra mọi thứ đều tính toán kỹ lưỡng.

Chỉ vì một triệu ấy.

Khung cảnh trong vườn thật đẹp, tôi chẳng buồn ngắm.

Chỉ mong nhanh chóng thấy Cố Vân Minh.

Đang nghĩ ngợi, tôi nghe thấy tiếng tranh cãi phía trước.

Là giọng của Cố phu nhân và Cố Vân Minh.

Cố phu nhân lớn tiếng quát, tôi giật mình hoảng hốt.

“Cái loại phụ nữ không ra gì cũng dắt về nhà à.”

“Lâm Tâm Ngữ, cả đời này tôi cũng không đồng ý để ta bước vào cửa nhà mình.”

“Tôi chỉ công nhận Mộ Song Ninh là con dâu duy nhất của mình.”

“Còn nếu cậu cứ mê mẩn loại rác rưởi đó, đừng hòng nghĩ tới chuyện kế thừa nhà họ Cố.”

Mấy câu liên tiếp khiến Cố Vân Minh câm nín, không dám hé răng.

Thì ra, hóa ra Cố Vân Minh lại là một “mama’s boy” chính hiệu.

Bạn bị chửi rủa mà chẳng dám hó hé lấy một lời.

Chỉ là Cố phu nhân không biết, Lâm Tâm Ngữ mới là thiên kim thật sự của nhà họ Mộ.

Cô ta mới chính là nữ chính chuẩn kiểu truyện ngược sảng.

Còn tôi thì không, tôi chỉ muốn kiếm tiền.

8.

Cố Vân Minh vì mấy lời của mẹ mà trở nên ủ rũ.

Anh cúi đầu, bước chậm rãi quanh vườn, vẻ mặt đầy mơ hồ.

Ánh mắt thỉnh thoảng liếc quanh, như đang tìm kiếm gì đó.

Tôi biết, đang tìm tôi.

Ánh trăng rọi lên gương mặt , càng nổi bật đường quai hàm sắc nét.

Đáng tiếc, nó vẫn không đẹp bằng… tờ tiền 100 tệ.

Cơ hội của tôi tới rồi.

Tôi lặng lẽ quay người, ngồi xuống chiếc xích đu gần đó, chờ Cố Vân Minh chủ bắt chuyện.

Khoé mắt thấy đang tiến lại gần, trong lòng tôi không khỏi mừng thầm:

“Phải chăng một triệu của mình sắp đến rồi?”

Quả nhiên, Cố Vân Minh lên tiếng gọi tôi.

Anh do dự một lát rồi :

“Mộ Song Ninh, một triệu để em giả tôi, thế nào?”

Giọng mang theo chút bất an.

Tôi cố nhịn , giả vờ bình tĩnh hỏi lại:

“Thời hạn là bao lâu?”

“Nửa năm.”

Tuyệt vời!

Chỉ cần chịu thiệt nửa năm, tôi sẽ có một triệu trong tay.

Cố Vân Minh dường như ra nụ trong mắt tôi, ánh mắt có chút không vui.

Như muốn : “Chỉ là giả vờ thôi, tôi không đời nào để mắt đến em đâu.”

Tôi nhún vai, phớt lờ ánh của .

Dù sao, tôi cũng chỉ nhắm đến một triệu đó thôi.

9.

Kiếp trước, Cố Vân Minh là nam thần của tôi, kiếp này, tôi chỉ chính mình.

Tôi tít mắt, lại cảm thấy một triệu thật sự là quá rẻ với ta.

Với Cố Vân Minh, một triệu chẳng là gì cả.

Tôi nhanh chóng nghĩ ra một ý tưởng, bèn mở miệng:

“Tiện thể tặng em một căn hộ nhỏ đi. Ngay khu chung cư mới mà nhà vừa phát triển ấy.

Em đảm bảo nửa năm sau sẽ dọn đi ngay lập tức. Thế nào?”

Cố Vân Minh hơi ngạc nhiên, cuối cùng vẫn dứt khoát đồng ý:

“Thỏa thuận.”

Dù sao, nửa năm cũng đủ để ấy đạt điều kiện kế thừa gia tộc.

Còn tôi, vừa có nhà, vừa có tiền.

Quả là một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...