Kiếp Này, Các Người [...] – Chương 9

Tôi khẩy: "Giữa họ có quan hệ hay không chẳng liên quan gì đến tôi, cũng không cần đặc biệt đến báo cho tôi biết chuyện này chứ?"  

 

"Tôi không đến chỉ để chuyện này. Mục Niệm Niệm, dạo này em quá đáng lắm rồi đấy! Vì nhằm vào Tống Khả Nhi mà em cố bôi nhọ ấy có quan hệ bất chính với Tiểu Lý, em có nghĩ đến danh dự của một người phụ nữ bị tổn thương thế nào không?"  

 

Tôi tức đến bật : "Tôi bôi nhọ họ lúc nào chứ? Tôi chỉ thấy có người lẻn vào nhà Tống Khả Nhi giữa đêm khuya, tưởng là trộm thôi. Nếu Tiểu Lý thực sự chỉ lo cho sức khỏe của ta, sao không gõ cửa đàng hoàng? Tại sao phải lén lút như kẻ trộm ?"  

 

Đúng là chân chính, Thẩm Tiêu Thịnh vẫn cố gắng bênh vực Tống Khả Nhi:  

 

"Tiểu Lý không muốn phiền hàng xóm nên mới không gõ cửa. Còn em thì sao? Giữa đêm khuya không ngủ mà cứ rình mò Tống Khả Nhi, em định gì? Tôi cảnh cáo em, chuyện lần trước tôi còn chưa tính sổ, đừng có thêm chuyện nữa!"  

 

"Anh thật buồn , tôi đã là tưởng trộm nên mới gọi người, tôi giải thích rõ ràng thế rồi mà không hiểu hay cố chuyện ?"  

 

Thẩm Tiêu Thịnh tức giận đập bàn: "Thái độ gì đấy? Tống Khả Nhi vì em mà phải nhập viện, em không nhận ra mình sai ở đâu à?"  

 

"Tôi không sai! Nếu nhất định phải có sai, thì sai ở chỗ lấy chồng! Anh không muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý rồi, giờ chúng ta đi ly hôn luôn. Anh muốn ở với ai thì tùy, trước khi ly hôn, phải trả hết tiền cho tôi!"  

 

Thẩm Tiêu Thịnh tưởng tôi vẫn là Mục Niệm Niệm yếu đuối, chỉ biết quỵ lụy ta. Ai ngờ tôi lại phản kháng dữ dội như .  

 

Tôi không nhường nhịn nữa, muốn to chuyện à? Tôi xem ai mất mặt hơn ai.  

 

Tôi vừa lớn tiếng hét vừa giả vờ khóc lóc.  

 

"Tôi cực khổ dành dụm tiền mấy năm để chuẩn bị sinh con, đem hết cho Tống Khả Nhi mua đồ điện. Lương của tôi tháng trước cũng không một tiếng mà đưa cho ta mua quần áo. Còn tháng trước nữa, lấy lương tôi cho ta mua mỹ phẩm..."  

 

Giọng tôi vang vọng khắp nơi, mặt Thẩm Tiêu Thịnh tái xanh, cố gắng bịt miệng tôi lại.  

 

Tôi lập tức cắn vào tay ta, ta không ngờ tôi dám cắn, đau đến mức buông tay và đẩy tôi ra.  

 

Tôi ngay lập tức ngã xuống đất, bắt đầu khóc lóc om sòm.  

 

Thẩm Tiêu Thịnh từng tôi là mụ đàn bà chua ngoa vô lý sao?  

 

Hôm nay tôi sẽ cho ta thấy thế nào là mụ đàn bà chua ngoa thực sự!  

 

Tôi nằm trên đất khóc lóc, kể hết mọi chuyện xấu xa Thẩm Tiêu Thịnh đã .  

 

Thẩm Tiêu Thịnh không chịu nổi nữa, dù sao ta cũng là người coi trọng sĩ diện.  

 

Mặt mày xám ngoét, ta rời đi.  

 

Đồng nghiệp và lãnh đạo trong đơn vị nghe lỏm nãy giờ đều tỏ ra rất thương cảm cho tôi.  

 

Mấy chị em đã có gia đình đến an ủi tôi, rồi khéo léo dò hỏi chuyện giữa Thẩm Tiêu Thịnh và Tống Khả Nhi.  

 

Kiếp trước, tôi sợ mất mặt, bị ức hiếp cũng nhịn, nghĩ rằng chuyện xấu trong nhà không nên đem ra ngoài, không muốn người khác coi thường.  

 

Nhưng kiếp này tôi đâu muốn tiếp tục sống với Thẩm Tiêu Thịnh nữa, sao phải giữ thể diện cho ta?  

 

Tôi kể hết chuyện giữa Tống Khả Nhi và Thẩm Tiêu Thịnh như đổ đậu ra khỏi ống tre.  

 

Tôi biết chuyện này chẳng mấy chốc sẽ lan ra khắp nơi.  

 

Với bao nhiêu lời đồn đại như , tôi muốn xem Tống Khả Nhi có còn sống nổi không!  

 

14  

 

Tối tan , Thẩm Tiêu Thịnh bất ngờ có mặt ở nhà.  

 

Bàn tay bị tôi cắn đã băng bó, ta ngồi trên ghế trong phòng khách với gương mặt tối sầm.  

 

Tôi như không thấy, đi lướt qua ta rồi vào phòng ngủ.  

 

Thẩm Tiêu Thịnh chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như . Mỗi lần cãi nhau, chưa đến hai tiếng là tôi lại mặt dày xin lỗi hòa.  

 

Dù đúng hay sai, tôi đều là người cúi đầu trước.  

 

Lần này tôi lạnh nhạt với ta mấy ngày trời, còn cắn ta mà chẳng hề nhún nhường chút nào.  

 

Thẩm Tiêu Thịnh ngồi ngoài phòng khách một lúc lâu rồi cuối cùng cũng không nhịn nữa, ta đẩy cửa phòng ngủ: "Tối nay ăn gì?"  

 

"Ăn gì thì ăn, hỏi tôi gì?" Giọng tôi lạnh lùng.  

 

"Thái độ gì thế? Mục Niệm Niệm, em cắn tôi mà tôi còn chưa tính sổ, em ra vẻ gì hả?"  

 

"Vậy đánh tôi thì tính thế nào?" Tôi đáp trả ngay.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...