Tôi lấy một cái chậu và một cái gậy từ trong nhà, đứng trước cửa nhà Tống Khả Nhi và bắt đầu gõ ầm ĩ. Vừa gõ tôi vừa hét lên:
"Bắt trộm! Mau ra bắt trộm!"
12
Giữa đêm khuya mà tôi ầm ĩ như , chẳng mấy chốc hàng xóm xung quanh đều thức dậy chạy ra xem chuyện gì đang xảy ra.
Tôi chỉ vào nhà Tống Khả Nhi, vội vàng : "Tôi dậy đi vệ sinh thì thấy có người lén lút vào nhà đồng chí Tống. Chắc chắn là trộm, không thể để hắn chạy thoát !"
Mọi người không ai nghi ngờ lời tôi , đặc biệt là chị Trương lập tức chỉ huy chồng – chỉ huy Trương – cùng người khác chặn cửa sổ phía sau.
Những người khác thì theo tôi canh chừng trước cửa và bắt đầu xì xào bàn tán.
Sau một hồi ồn ào, cuối cùng cửa cũng mở ra.
Tống Khả Nhi và Tiểu Lý xuất hiện trước mặt mọi người.
Tôi cố lớn tiếng: "Hóa ra là Tiểu Lý à? Cậu nửa đêm đến nhà đồng chí Tống gì ?"
"Tôi... tôi đến tìm đồng chí Tống có chút việc..." Tiểu Lý lắp bắp trả lời.
"Có việc? Chuyện gì mà không thể vào ban ngày, lại phải đến vào hai giờ sáng?"
"Đúng rồi, giữa đêm khuya thế này thì có chuyện gì? Không phải hai người..."
Chị Trương lớn tiếng, Tống Khả Nhi lập tức phủ nhận: "Chúng tôi không có quan hệ gì cả. Tiểu Lý chỉ lo lắng cho sức khỏe của tôi nên đến thăm thôi."
Lời này mà lừa ai sao? Không ai tin cả.
Có người cố trêu: "Không phải hai người đang hẹn hò chứ? Hẹn hò thì cũng là chuyện bình thường thôi, đâu cần lén lút như ."
"Không có! Chúng tôi không hẹn hò!" Tống Khả Nhi trừng mắt tôi đầy oán độc, liên tục phủ nhận có mối quan hệ gì với Tiểu Lý.
Tiểu Lý cũng không thừa nhận, chỉ khăng khăng rằng lo lắng cho sức khỏe của Tống Khả Nhi nên mới đến thăm ta.
Cuối cùng, Thẩm Tiêu Thịnh đến và giải tán đám đông đang ồn ào.
Những người đến xem náo nhiệt vì Thẩm Tiêu Thịnh ra lệnh nên đều rời đi. Tôi cũng chẳng còn hứng thú ở lại, chuẩn bị quay về nhà.
Thấy chỗ dựa đã đến, Tống Khả Nhi lập tức khóc lóc: "Tiêu Thịnh, em và Tiểu Lý trong sáng. Anh ấy chỉ lo lắng cho em nên mang thuốc đến thôi. Không ngờ đồng chí Mục lại bôi nhọ chúng em như ."
Tống Khả Nhi vừa khóc, Tiểu Lý cũng bắt đầu kêu oan.
Thẩm Tiêu Thịnh mặt mày tối sầm, quát mắng tôi: "Cô suốt ngày chỉ biết chuyện, sao không việc gì ra hồn? Cô có biết mình thế này có thể khiến người ta chết không?"
Tôi lạnh: "Tôi chỉ thấy có người lén lút vào nhà đồng chí Tống giữa đêm khuya nên mới gọi mọi người tới giúp. Chuyện này cũng sai sao?"
"Hơn nữa, có nhiều vệ sĩ như , tại sao không ai khác mà chỉ có mỗi Tiểu Lý lén lút vào nhà đồng chí Tống giữa đêm?"
Nghe tôi , sắc mặt Tiểu Lý và Tống Khả Nhi đều thay đổi, Thẩm Tiêu Thịnh cũng lộ vẻ nghi ngờ.
Anh ta đâu phải kẻ ngu ngốc, nếu không cũng chẳng ngồi vị trí cao như bây giờ.
Thấy Thẩm Tiêu Thịnh về phía họ, Tống Khả Nhi lập tức ngã xuống giả vờ ngất xỉu.
Sau đó ta đưa gấp đến bệnh viện.
Tôi lạnh quay vào nhà. Vừa rồi tôi rất rõ ánh mắt oán hận tột độ của Tống Khả Nhi dành cho tôi, không cần cũng biết ta đã hận tôi đến mức nào.
Mối quan hệ giữa ta và Tiểu Lý bị tôi vạch trần như , Tống Khả Nhi hiểu rõ tôi đã biết chuyện xấu xa của họ.
Để không bị lộ chuyện với Tiểu Lý, Tống Khả Nhi chỉ còn cách tìm cách che đậy.
Muốn loại bỏ tôi – kẻ đe dọa lớn nhất – chắc chắn Tống Khả Nhi sẽ sớm hành .
Mà tôi lại mong ta hành .
Dụ rắn ra khỏi hang mới thú vị chứ!
13
Sáng hôm sau, tôi dậy đi , trên đường gặp ai cũng nghe họ bàn tán về chuyện của Tống Khả Nhi và Tiểu Lý.
Ai cũng có ý kiến riêng, đủ mọi lời bàn tán.
Tâm trạng tôi vô cùng thoải mái khi đến đơn vị, cả ngày hôm đó tinh thần phơi phới.
Buổi trưa, Thẩm Tiêu Thịnh đến đơn vị tìm tôi, vừa gặp đã bắt đầu trách móc.
"Chuyện tối qua đã rõ rồi, đúng là Tiểu Lý lo lắng Tống Khả Nhi phát bệnh nên mới đến thăm ấy, giữa họ không có quan hệ gì cả."
Bạn thấy sao?