Giờ thấy tôi nghiêm túc, ta xoa mũi, lúng túng : "Niệm Niệm, vợ chồng không phân biệt của của em mà..."
"Không có chuyện vợ chồng là một. Từ bây giờ, muốn trả ơn thì tôi không cản, tôi hứa sẽ không tìm Tống Khả Nhi chuyện, cũng không can thiệp vào mối quan hệ của hai người. Nhưng chỉ có một điều, phải trả lại tiền cho tôi."
Thẩm Tiêu Thịnh tôi chằm chằm: "Ý em là gì?"
"Ý trên mặt chữ thôi. Sau này chúng ta sống riêng rẽ, muốn chăm sóc Tống Khả Nhi thì tự đi mà chăm sóc. Đừng lôi tôi vào, tôi không có trách nhiệm cũng không có nghĩa vụ phải giúp chăm sóc ta!"
Trước đây, mỗi lần tôi tức giận chuyện, chỉ cần Thẩm Tiêu Thịnh vài câu ngọt ngào dỗ dành, tôi liền lập tức hòa.
Sự thay đổi đột ngột lần này khiến mặt Thẩm Tiêu Thịnh sầm lại: "Mục Niệm Niệm, em có biết mình đang gì không? Em là vợ quân nhân, giúp đỡ người gặp khó khăn là việc em nên ."
"Vậy sao tôi không thấy quan tâm đến những người khó khăn khác? Xung quanh đây còn nhiều người cần giúp đỡ hơn Tống Khả Nhi, sao không giúp họ?"
Bị tôi vặn lại như , Thẩm Tiêu Thịnh mất hết thể diện, mặt đen lại lạnh một tiếng:
"Em lại vô lý rồi. Anh đã bao nhiêu lần rồi, và Tống Khả Nhi không có gì cả. Cô ấy từng cứu mạng , chỉ là báo đáp ấy thôi..."
Những lời này tôi đã nghe đến phát chán, liền cắt ngang: "Đủ rồi, chuyện của với Tống Khả Nhi tôi không quan tâm, cũng không muốn biết. Tôi chỉ có một cầu, trả lại tiền cho tôi."
"Tiền đã đưa đi rồi sao lấy lại ? Em đừng vô lý như thế. Anh biết em giận dỗi vì ghen thôi đúng không? Anh đã giải thích bao nhiêu lần rồi mà em vẫn không chịu nghe?"
Thẩm Tiêu Thịnh bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng điệu trở nên nghiêm trọng:
"Mục Niệm Niệm, tốt nhất em nên bỏ cái suy nghĩ trẻ con đó đi. Anh vẫn sẽ tiếp tục giúp Tống Khả Nhi. Nếu em không nghe lời, tiếp tục chuyện khiến nhà cửa bất an, thì đừng trách tàn nhẫn. Anh sẽ ly hôn với em!"
Kiếp trước, Thẩm Tiêu Thịnh dùng lời đe dọa ly hôn khiến tôi sợ chết khiếp, lo lắng ta không cần tôi, sợ không có của ta.
Nhưng kiếp này, tôi biết rõ của Thẩm Tiêu Thịnh chưa từng dành cho tôi, chỉ dành cho Tống Khả Nhi, còn gì để do dự?
Ngay khi ta vừa dứt lời, tôi không hề chần chừ, gật đầu: "Được thôi, chúng ta ly hôn!"
8
Tôi đồng ý ly hôn khiến Thẩm Tiêu Thịnh không thể tin nổi, ta tôi như thấy ma: "Mục Niệm Niệm, em chắc chắn muốn ly hôn với ?"
"Tôi chắc chắn!" Tôi kiên quyết gật đầu: "Ngày mai chúng ta đi ly hôn. Nhưng trước khi ly hôn, phải trả lại hết tiền cho tôi."
"Lại vì tiền! Em bị ám ảnh bởi tiền rồi à? Trong mắt em chỉ có tiền thôi sao?" Thẩm Tiêu Thịnh nghiến răng hỏi tôi.
"Đúng, trong mắt tôi chỉ có tiền."
Thẩm Tiêu Thịnh không tin tôi thật sự muốn ly hôn: "Em thật vô lý! Anh cho em biết, Mục Niệm Niệm, đừng tưởng mang thai là có thể muốn gì thì ..."
"Tôi không bậy gì cả. Đứa con không phải là trở ngại. Chỉ cần ký tên, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện thai!"
Thấy vẻ mặt tôi kiên quyết, Thẩm Tiêu Thịnh lùi lại vài bước: "Mục Niệm Niệm, em điên rồi sao? Ngay cả chuyện không cần con mà em cũng ra !"
Thái độ cứng rắn muốn ly hôn của tôi khiến Thẩm Tiêu Thịnh bối rối, ta tức giận đập cửa bỏ đi.
Đi một mạch không quay lại, tôi cũng chẳng thèm quan tâm, nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Vệ sĩ Tiểu Lý của Thẩm Tiêu Thịnh cầm theo bữa sáng, mặt mày khó chịu đứng ở cửa: "Thủ trưởng bảo tôi mang bữa sáng cho !"
Nhìn thấy Tiểu Lý, tôi cũng chẳng tỏ vẻ gì thân thiện, giọng gắt gỏng: "Để đó!"
Tiểu Lý đặt bữa sáng lên bàn, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi. Tôi lạnh lùng hắn: "Nhìn cái gì? Đưa đồ xong rồi thì cút đi!"
Tôi luôn sống hòa nhã với mọi người, chưa từng tỏ ra kiêu ngạo, khiến đám vệ sĩ của Thẩm Tiêu Thịnh luôn coi tôi là kẻ dễ bắt nạt.
Đặc biệt là Tiểu Lý, hắn là đồng hương của Tống Khả Nhi, luôn theo phe ta, ngấm ngầm chống đối tôi.
Bạn thấy sao?