Cô ấy bảo tôi phải tìm Thẩm Tiêu Thịnh ký tên thì mới có thể tiến hành . Dù sao Thẩm Tiêu Thịnh giờ là lãnh đạo, nếu không có chữ ký của ta mà tôi tự ý thai, ấy sẽ bị liên lụy và chịu xử .
Không thai, tâm trạng tôi rất tệ.
Trên đường về, tôi nghĩ cách sao để Thẩm Tiêu Thịnh chịu ký tên.
Kiếp trước, Tống Khả Nhi vu cáo tôi đẩy ta ngã, tổn thương tử cung không thể sinh con, Thẩm Tiêu Thịnh vì chuyện đó đã ly hôn với tôi để cưới ta.
Kiếp này tôi sẽ không đợi Tống Khả Nhi ra tay trước nữa, tôi sẽ hành trước, biến chuyện này thành sự thật, để Thẩm Tiêu Thịnh chủ đòi ly hôn.
Chỉ cần ly hôn, cái thai vô trong bụng tôi sẽ danh chính ngôn thuận biến thành một vũng máu.
Thẩm Tiêu Thịnh về nhà lúc 9 giờ tối, khi đó tôi đã ăn uống no nê, rửa mặt sạch sẽ và nằm xuống nghỉ ngơi.
Đang mơ màng ngủ thì cảm giác có thứ gì đó lướt qua mặt, tôi bỗng thấy chán ghét và căm phẫn, lập tức giơ tay tát một cái.
"Chát!" Một tiếng vang lên, lòng bàn tay nóng rát, tôi hoàn toàn tỉnh táo.
6
Một dấu tay rõ ràng hiện lên trên mặt Thẩm Tiêu Thịnh, không cần đoán cũng biết là do tôi đánh.
Lúc này, gương mặt Thẩm Tiêu Thịnh tối sầm lại tôi: "Mục Niệm Niệm, em điên rồi sao?"
Quen biết Thẩm Tiêu Thịnh mười năm, tôi luôn dịu dàng, ân cần và nịnh nọt ta.
Bỗng nhiên bị tôi tát một cái, tâm trạng của Thẩm Tiêu Thịnh thế nào cũng dễ hiểu.
Tôi xoa xoa tay bị tê: "Vừa rồi ngủ mơ thấy bị người ta truy sát, không phân biệt là mơ hay thật nên mới ra tay."
Thẩm Tiêu Thịnh tất nhiên không tin lời giải thích của tôi, mà tôi cũng chẳng có ý định để ta tin.
Anh ta tức giận : "Anh chỉ muốn xem vết thương của em thế nào thôi, mà em giả vờ điên đánh . Mục Niệm Niệm, em giỏi thật đấy!"
Nhìn dấu tay trên mặt ta, trong lòng tôi có chút tiếc nuối. Tôi thật sự không phải giả điên, nếu biết là ta đang chạm vào mặt tôi, vừa rồi tôi đã tát thêm vài cái nữa rồi.
Thấy tôi không gì, Thẩm Tiêu Thịnh càng tức giận hơn: "Em dám ngủ trước khi về sao? Cả bữa tối cũng không nấu!"
"Tôi tưởng không về nữa. Còn bữa tối, chẳng phải ăn với Tống Khả Nhi rồi sao? Hai người không phải thường xuyên ăn tối cùng nhau à?"
Gương mặt Thẩm Tiêu Thịnh thoáng chút ngượng ngùng: "Hôm nay không nên đánh em, lúc đó chỉ quá tức giận thôi… Nhưng thực ra hôm nay em cũng quá đáng quá, rõ ràng biết chỉ giúp Tống Khả Nhi vì lòng biết ơn, biết ấy bị bệnh tim, mà em còn ấy như thế?"
Anh ta lại định trách móc tôi tiếp, tôi lạnh lùng khuôn mặt ta.
Trước khi tỉnh ngộ, trước khi biết ta sẽ những chuyện tàn nhẫn thế nào với tôi, tôi từng ngắm khuôn mặt điển trai ấy mãi không chán.
Giờ đây, biết những chuyện sắp xảy ra, tôi chỉ thấy khuôn mặt đó càng càng đáng ghê tởm.
Thấy tôi không gì, Thẩm Tiêu Thịnh dịu giọng lại: "Khả Nhi vì em mà bị tổn thương, ngày mai em tìm ấy nhận sai xin lỗi đi, chuyện này coi như xong."
"Nếu tôi không xin lỗi thì sao?"
"Làm sai thì phải nhận sai, đạo lý này em không biết à?"
"Tôi muốn biết tôi đã sai gì? Tiền tôi dành dụm, tự tiện lấy đi, chẳng lẽ tôi không có quyền đòi lại?"
"Chuyện này... coi như mượn em, không?"
"Có mượn thì phải trả, những khoản trước đây mượn tôi, trả hết đi!"
7
Bị tôi liên tục phản bác, gương mặt Thẩm Tiêu Thịnh trở nên cực kỳ lúng túng. Tiền lương của ta phải đưa cho cha mẹ và Tống Khả Nhi nên sớm đã chẳng còn lại đồng nào, nếu không cũng chẳng cần đến tiền của tôi.
Thẩm Tiêu Thịnh chủ nắm tay tôi, định dịu dàng dỗ dành.
Tôi lập tức hất tay ta ra: "Thẩm Tiêu Thịnh, chúng ta rõ ràng đi. Anh muốn giúp Tống Khả Nhi là việc của , sau này tôi sẽ không quan tâm nữa. Nhưng số tiền của tôi, phải trả lại cho tôi từng đồng một, không vào."
Trước đây, ta dùng tiền của tôi, tôi chưa bao giờ lên tiếng, khiến Thẩm Tiêu Thịnh coi đó là chuyện đương nhiên.
Bạn thấy sao?