Nghe tôi lên , đến chảy nước mắt.
Thẩm Tiêu Thịnh bối rối tôi, tôi suốt một hồi lâu vì thấy mọi chuyện thật nực .
Cuối cùng, khi tôi mệt, tôi : "Thẩm Tiêu Thịnh, lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng tôi sẽ sinh đứa con của ?"
22
Mặt Thẩm Tiêu Thịnh từ đỏ chuyển sang trắng, trông vô cùng thú vị. Tôi tiếp tục : "Anh nghĩ thật hay quá nhỉ. Ly hôn với tôi để cưới Tống Khả Nhi mà , rồi để tôi – người không biết gì – sinh con, chăm sóc cha mẹ , người hầu cả đời cho . Anh không thấy mình quá vô liêm sỉ à?"
"Anh không phải!"
"Anh đúng là loại người như đấy, đừng có phủ nhận! Nếu không, tại sao lại cưới Tống Khả Nhi? Tại sao vội vàng tống khứ tôi đi? Tại sao hơn một năm sau khi tôi đi mới nghĩ đến việc liên lạc với tôi? Nếu có chút lương tâm nào, sẽ không bỏ mặc người vợ đang mang thai của mình, đúng không?"
"Anh..."
"Để tôi đoán xem sao lại tìm tôi? Nhìn bộ dạng thế này chắc chắn là sống không tốt lắm nhỉ? Dù sao Thủ trưởng Thẩm ngày trước ra ngoài lúc nào cũng có vệ sĩ đi kèm, vệ sĩ trung thành của – Tiểu Lý – đâu rồi?"
Thẩm Tiêu Thịnh cứng họng, không nổi lời nào. Tôi tiếp tục :
"Anh xem cái người mà Tiểu Lý đã qua tay rồi như bảo bối mà nâng niu, giờ thì bị báo ứng rồi chứ gì? Anh có biết vì sao lại rơi vào cảnh này không? Đó là vì tôi đã tố cáo . Khi rời đi, tôi đã để lại một bức thư cho đối thủ của ."
"Là ? Chính tố cáo tôi? Tại sao?"
Anh ta còn có mặt mũi hỏi tôi tại sao ư?
"Thẩm Tiêu Thịnh, tưởng tôi không biết gì, bị lừa gạt rời đi sao? Nhầm rồi, tất cả đều là kế hoạch của tôi!"
Đến nước này rồi, tôi chẳng còn gì phải giấu giếm nữa. Tôi muốn thấy gương mặt kinh tởm của Thẩm Tiêu Thịnh khi biết sự thật.
"Tôi biết Tiểu Lý và Tống Khả Nhi định hãm tôi, tôi biết họ lén lút với nhau, tôi biết chuyện Tống Khả Nhi cứu là bịa đặt. Đó là âm mưu của Tiểu Lý và Tống Khả Nhi để lừa , mục đích là để sắp xếp cho ta một công việc tốt. Không ngờ lại mê mẩn Tống Khả Nhi đến nên họ mới đổi kế hoạch."
Sắc mặt Thẩm Tiêu Thịnh bắt đầu trở nên khó coi, tôi biết giờ ta đang đau như cắt ruột.
"Tôi biết đã thay lòng đổi dạ, thích Tống Khả Nhi. Một kẻ bẩn thỉu và ghê tởm như dựa vào đâu mà ngồi ở vị trí cao chứ? Vậy nên, tôi tặng và ta một món quà lớn. Khi biết Tống Khả Nhi lừa , biết vị trí của sẽ bị ảnh hưởng, đã Tống Khả Nhi và Tiểu Lý, khiến họ trở thành phế nhân. Vì thế, mất luôn cả công việc!"
Tôi hít một hơi, khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Tiêu Thịnh: "Tất cả những điều này đều là món quà mà tôi đã chuẩn bị sẵn cho từ lâu. Anh thích món quà của tôi chứ?"
Thẩm Tiêu Thịnh tức đến mức mặt mày tím tái, tôi vẫn và tiếp tục:
"Cưới một người đàn bà bị người khác chơi qua vợ, rồi vì ta mà mất luôn cơ hội thăng tiến. Giờ lại mơ mộng đến tìm tôi nối lại xưa, còn nghĩ tôi sẽ sinh con cho ? Anh dựa vào cái gì? Mặt dày à?"
Thẩm Tiêu Thịnh giận dữ nhảy lên định đánh tôi, tôi đâu có dễ chịu thua: "Đánh người này! Quấy rối dục!"
Vừa hét lên, tôi vừa đá mạnh vào chỗ hiểm của ta.
Thẩm Tiêu Thịnh đau đớn gập người lại, mọi người xung quanh nghe tiếng tôi kêu cứu liền chạy đến.
Tôi tố cáo Thẩm Tiêu Thịnh quấy rối tôi, chẳng mấy chốc người ta đã giải ta đến đồn cảnh sát.
Người từng oai phong lẫm liệt như Thẩm Tiêu Thịnh, giờ thì chẳng ai thèm nể nang.
Anh ta bị tiền, bị khiển trách và giam giữ qua đêm, rồi bị thả ra trong trạng bẽ bàng.
Anh ta mất việc, mất hết tất cả, mẹ ta lại gặp chuyện.
Thẩm Tiêu Thịnh còn mơ tưởng tìm tôi để tiếp tục lợi dụng, nghĩ rằng tôi vẫn ta và sẽ bị lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.
Nhưng tôi đã sống lại một lần nữa, sao có thể nhảy vào vũng bùn đó thêm lần nào nữa?
Thẩm Tiêu Thịnh không rời đi, cứ quanh quẩn ở đây, thấy tôi ăn tốt lại tính chuyện tôi mềm lòng.
Nhưng ông trời không chịu nổi nữa rồi, vào một đêm mưa, ta bị xe cán gãy cả hai chân.
Thẩm Tiêu Thịnh trở thành phế nhân, suốt đời phải ngồi xe lăn.
Đó là quả báo của ta. Anh ta còn nhờ người tìm tôi, mong tôi đến gặp.
Tôi từ chối.
Kết cục của ta tôi đã thấy đủ rồi, hài lòng rồi, chẳng cần phải tự bẩn mắt mình thêm lần nữa.
Từ đó về sau, tôi sống cuộc đời của mình, còn ta sống cuộc đời khốn khó của ta. Như là quá tốt rồi!
-Hết-
Bạn thấy sao?