Kiếp Này, Các Người [...] – Chương 14

Y hệt như kiếp trước, ta không nhắc đến chuyện ly hôn, chỉ cầu tôi ký một bản cam kết xin lỗi và về quê dưỡng thai, đợi khi mọi chuyện êm xuôi sẽ quay lại.  

 

Tôi không nhịn mà bật : "Được, tôi đồng ý với !"

 

21

 

Thẩm Tiêu Thịnh nhanh chóng đưa đến tờ giấy xin lỗi để tôi ký tên, tôi biết rõ đó là đơn ly hôn. Tôi chẳng thèm xem qua mà ký luôn.  

 

Thẩm Tiêu Thịnh thấy tôi ký tên xong thì thở phào nhẹ nhõm: "Niệm Niệm, em thu xếp đồ đạc đi, sẽ đưa em về."  

 

Tôi gật đầu: "Tôi không có tiền, có thể trả lại tiền cho tôi không?"  

 

Thẩm Tiêu Thịnh đồng ý, tôi không biết ta xoay tiền từ đâu, chắc là đi vay mượn?  

 

Dù sao thì tối hôm đó ta cũng mang về 2,000 tệ đưa cho tôi.  

 

Tôi cất tiền vào túi áo trong, giấu kỹ. Đến ngày rời đi, Tiểu Lý lại đưa cho tôi thêm 3,000 tệ.  

 

Đó là số tiền mà Tống Khả Nhi đã lừa từ tay Thẩm Tiêu Thịnh – vốn dĩ thuộc về tôi. Giờ trả lại đúng chủ, tôi không có lý do gì mà từ chối.  

 

Ngày rời đi, ban đầu Thẩm Tiêu Thịnh định tự mình đưa tôi về quê, đột nhiên lại có việc và cho tôi leo cây.  

 

Thế cũng tốt thôi, tôi chẳng hề định về quê ta để trâu ngựa.  

 

Giờ đã ly hôn rồi, chuyện thai cũng dễ dàng hơn nhiều.  

 

Tôi đến bệnh viện giải quyết cái thai trong bụng, sau đó nghỉ ngơi một tháng rồi mang theo 10,000 tệ lên đường vào Nam.  

 

Những ngày tự lập nơi xứ người vừa gian khổ vừa thú vị, sống vì bản thân khiến tôi dốc toàn lực.  

 

Tôi không sợ khổ, không ngại mệt, chỉ một lòng kiếm tiền.  

 

Sau một năm vất vả, cuối cùng tôi đã đủ khả năng mua lại một cửa hàng cho riêng mình.  

 

Khi đi lấy hàng sỉ, tôi cờ gặp một người quen cũ – là chị họ xa của Thẩm Tiêu Thịnh.  

 

Chị họ xa của Thẩm Tiêu Thịnh rất ngạc nhiên khi thấy tôi: "Niệm Niệm, sao em lại ở đây? Em biết không, Thẩm Tiêu Thịnh tìm em suốt thời gian qua đấy."  

 

Tôi lặng lẽ chị ta, chị ấy kể rằng mẹ Thẩm Tiêu Thịnh gặp chuyện, bị liệt cần người chăm sóc.  

 

Sau đó gọi điện cho Thẩm Tiêu Thịnh thì mới biết tôi không về quê ta.  

 

Chị họ xa hỏi tôi: "Sao em lại vào Nam buôn bán thế này?"  

 

Tôi mỉm nhạt: "Chuyện này Thẩm Tiêu Thịnh không kể với chị sao? Chị hỏi ta sẽ rõ hơn đấy!"  

 

"Thế còn con của hai người? Chắc cũng sinh rồi nhỉ? Chị nhớ hồi đó em đang mang thai mà, Thẩm Tiêu Thịnh cũng lúc em đi thì đã mang bầu mấy tháng rồi."  

 

"Đứa bé chết rồi! Không còn nữa!"  

 

Chị họ xa mở to mắt tôi. Tôi bận rộn tiếp khách nên không tiếp tục trò chuyện với chị ta.  

 

Tôi không ngờ Thẩm Tiêu Thịnh lại tìm tôi. Một tối nọ, sau khi tôi dọn dẹp cửa hàng xong, ta bất ngờ xuất hiện.  

 

Anh ta xách theo đủ thứ đồ đạc, gọi tôi bằng giọng thân mật như xưa: "Niệm Niệm!"  

 

Tôi lạnh lùng ta, ta gượng: "Anh nghe em ở đây. Niệm Niệm, sao em không gì mà tự dưng vào đây ? Em tìm mãi."  

 

"Tìm tôi gì? Anh chẳng phải đã kết hôn rồi sao? Chẳng phải với Tống Khả Nhi sống hạnh phúc dài lâu mãi mãi về sau à? Sao lại nghĩ đến việc tìm tôi?"  

 

Bị tôi vạch trần trước mặt, mặt Thẩm Tiêu Thịnh đỏ bừng lên, ta thậm chí còn cảm thấy xấu hổ.  

 

"Niệm Niệm, không cố ý lừa em đâu. Lúc đó Tống Khả Nhi thảm quá, ấy cứ khăng khăng là do em ra. Anh không muốn em vào tù, vì em và đứa bé trong bụng, đành phải tạm thời đồng ý ly hôn và cưới ấy. Anh không định cưới ấy thật đâu, chỉ là kế sách tạm thời thôi. Anh chỉ không muốn thấy em khổ sở, không muốn em phải chịu thiệt thòi..."  

 

Tôi không nhịn mà bật : "Thẩm Tiêu Thịnh, nghĩ tôi sẽ tin lời sao? Anh còn tưởng tôi là con ngốc như trước à?"  

 

Sắc mặt Thẩm Tiêu Thịnh thay đổi liên tục, lần đầu tiên ta hạ mình xin lỗi: "Niệm Niệm, xin lỗi! Anh sai rồi! Thật sự sai rồi!"  

 

"Được rồi, nếu đến để xin lỗi thì tôi nhận. Còn tôi có tha thứ hay không thì không phải việc cần quan tâm. Anh đi đi!"  

 

"Anh... Niệm Niệm, muốn gặp con chúng ta. Anh mua quà cho con rồi."  

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...