Kiếp Này, Các Người [...] – Chương 11

Khi ăn tối, cả hai chúng tôi không câu nào, ngoài tiếng chạm bát đũa, tôi cúi đầu ăn mà không một lời.  

 

Thẩm Tiêu Thịnh cứ tôi chằm chằm, tôi cảm nhận ánh mắt ta không hề có phản ứng gì.  

 

Cuối cùng, ta không nhịn nữa và lên tiếng trước: "Niệm Niệm, sao em không đeo nhẫn cưới?"  

 

16  

 

Tôi từ tốn uống nửa bát canh rồi mới : "Nhẫn cưới bán rồi!"  

 

"Tại sao lại bán?" Thẩm Tiêu Thịnh ngạc nhiên hỏi.  

 

Tại sao à? Sao ta không biết chứ?  

 

Tôi như không : "Vì thiếu tiền thôi. Tôi không có tiền, mà lại cần dùng đến tiền. Không ai tốt bụng tự nguyện cho tôi tiền cả, nên khi thiếu tiền tôi chỉ còn cách bán nhẫn cưới."  

 

Lời tôi khiến Thẩm Tiêu Thịnh im lặng. Anh ta biết tôi quý chiếc nhẫn cưới của chúng tôi đến mức nào. Sau khi kết hôn, tôi luôn nhắc ta đeo nhẫn cưới.  

 

Nhưng ta luôn lấy lý do bất tiện để từ chối đeo. Suốt thời gian qua, chỉ có mình tôi ngu ngốc đeo chiếc nhẫn mà chính tôi đã chuẩn bị.  

 

Tôi đẩy bát đũa sang một bên, đứng dậy chuẩn bị vào phòng. Mới đi vài bước thì phía sau vang lên tiếng Thẩm Tiêu Thịnh: "Khi nào nhận lương, sẽ mua cho em chiếc nhẫn khác."  

 

Tôi khẩy, không thèm quay đầu lại. Anh ta lại tiếp tục:  

 

"Tống Khả Nhi sức khỏe quá yếu, không phù hợp ở quân đội. Anh đã chuyện với ấy, định đưa ấy về quê việc để gần cha mẹ hơn, tiện chăm sóc."  

 

Lời của Thẩm Tiêu Thịnh khiến tôi quay đầu lại: "Cô ta đồng ý rồi sao?"  

 

Thẩm Tiêu Thịnh gật đầu: "Cô ấy đồng ý rồi. Tống Khả Nhi là người hiểu chuyện, ấy cũng cảm thấy đã phiền chúng ta quá nhiều. Cô ấy sẽ tìm cơ hội xin lỗi em, giải thích rõ mọi chuyện."  

 

Nghe , tôi nở một nụ đầy ẩn ý. Thẩm Tiêu Thịnh tiếp tục :  

 

"Niệm Niệm, thật sự chỉ biết ơn Tống Khả Nhi thôi. Anh chưa từng có cảm nam nữ với ấy. Nếu trước đây giúp ấy khiến em hiểu lầm, thì xin lỗi! Anh hứa sau này sẽ không có chuyện như nữa!"  

 

Tôi chỉ mỉm Thẩm Tiêu Thịnh, ánh mắt của tôi khiến ta cảm thấy bực bội:  

 

"Niệm Niệm, ấy đã đồng ý rời khỏi đây rồi. Những ngày tới ấy bận bàn giao công việc, ấy sẽ tìm thời gian chuyện với em, mong em có thể bình tĩnh mà chuyện với ấy."  

 

Tống Khả Nhi muốn gặp tôi để chuyện rõ ràng ư? Thật là một tin tốt.  

 

Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi! Tôi nhếch môi : "Được thôi, nhắn với Tống Khả Nhi rằng tôi luôn sẵn sàng đón tiếp ta bất cứ lúc nào!"

 

17  

 

Ba ngày sau, Tống Khả Nhi đến tìm tôi.  

 

Tôi đã chờ đợi cuộc gặp này từ lâu và không thể chờ thêm nữa.  

 

Tống Khả Nhi vẫn giữ bộ dạng yếu đuối như chỉ cần gió thổi nhẹ cũng ngã, ngay khi đóng cửa lại và chắc chắn trong phòng chỉ có tôi và ta, bộ mặt thật của Tống Khả Nhi lập tức lộ ra.  

 

Cô ta trừng mắt tôi đầy ác ý: "Mục Niệm Niệm, con đàn bà tiện nhân này, giờ đắc ý lắm đúng không? Cuối cùng cũng tống tôi đi rồi hả?"  

 

"Tất nhiên rồi! Nhìn như con chó nhà mất chủ, cụp đuôi mà cuốn xéo khỏi đây, tôi thấy vui lắm."  

 

Vừa dứt lời, mặt Tống Khả Nhi tái mét lại.  

 

"Cô giăng bẫy tôi, dùng chiêu lùi một bước tiến hai bước để ép Tiêu Thịnh đuổi tôi đi! Con đàn bà trơ trẽn! Tôi đã đánh giá thấp rồi!"  

 

"Không chỉ có thế đâu, còn đánh giá thấp tôi ở nhiều điểm khác nữa. Cô có muốn tôi kể cho nghe không?"   

 

Tôi tít mắt ta: "Tôi biết và Tiểu Lý lén lút với nhau, tôi biết muốn quyến rũ Thẩm Tiêu Thịnh, tôi biết đang tính kế hãm tôi. Hôm nay đến đây chắc chắn đã chuẩn bị đủ trò rồi nhỉ?"  

 

"Cô... ... sao biết?" Tống Khả Nhi bị tôi trúng tim đen, lập tức hoảng hốt, vẻ ngạo nghễ ban nãy biến mất, năng cũng lắp bắp. 

 

"Tôi biết bằng cách nào thì không cần quan tâm. Để tôi đoán xem định gì tiếp nhé."  

 

"Cô định ngã xuống và vu oan cho tôi, đúng không? Tiểu Lý đang đợi sẵn ở ngoài, chỉ cần hét lên, hắn sẽ lao vào và vu cáo tôi bị thương."  

 

Tôi vừa vừa tiến gần đến Tống Khả Nhi, mặt ta tái xanh: "Thế thì mau ngã xuống và hét lên đi, tôi chờ xem màn diễn của !"  

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...