Kiếp Này, Các Người [...] – Chương 1

Người chồng sĩ quan Thẩm Tiêu Thịnh vì muốn cứu ân nhân Tống Khả Nhi mà tát tôi—một người đang mang thai ba tháng—ngã lăn ra đất.  

 

Người đã Thẩm Tiêu Thịnh hết lòng suốt tám năm như tôi, bỗng chốc bừng tỉnh.  

 

Tôi bình thản đến bệnh viện, b.ỏ đi đứa co.n, cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng với Thẩm Tiêu Thịnh.  

 

Một năm sau, Thẩm Tiêu Thịnh cuối cùng cũng nhớ ra người vợ "mang thai" này.  

 

Anh ta xách theo bao nhiêu là quà cáp đến tận cửa, muốn gặp tôi và đứa con của ta.  

 

Tôi : "Anh đã ly hôn với tôi để cưới người phụ nữ khác rồi, tôi giữ lại con của để tự mình buồn nôn à?"

 

1  

 

Tôi trọng sinh rồi!  

 

Trọng sinh đúng vào ngày người chồng sĩ quan Thẩm Tiêu Thịnh lấy hết số tiền tôi dành dụm để sinh con đem đi mua đồ cho ân nhân cứu mạng của ta – Tống Khả Nhi.  

 

Nhìn thấy nhà Tống Khả Nhi bên cạnh chuyển vào nào là tivi màn hình lớn, tủ lạnh, máy giặt, tôi mới phát hiện số tiền dành để sinh con đã biến mất.  

 

Như sét đánh ngang tai, tôi tìm Thẩm Tiêu Thịnh để hỏi cho rõ, lại thấy Tống Khả Nhi yếu đuối ngả vào lòng ta.  

 

Nhìn chồng mình thân mật với người phụ nữ khác, tôi tức đến run người.  

 

Tôi bước tới chất vấn Thẩm Tiêu Thịnh về số tiền, Tống Khả Nhi trong lòng ta nhỏ nhẹ trả lời tôi: "Tiêu Thịnh lấy tiền mua đồ cho tôi…"  

 

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tống Khả Nhi, tôi giận đến cực độ: "Cô không biết xấu hổ à? Không tự kiếm tiền mà lại xài tiền của người khác!"  

 

Tống Khả Nhi tỏ vẻ tủi thân, khóc đến lem nhem cả mặt, Thẩm Tiêu Thịnh đỏ bừng mắt, ép tôi xin lỗi.  

 

Tôi nào chịu xin lỗi, từ khi Thẩm Tiêu Thịnh điều Tống Khả Nhi về quân khu thư ký cơ mật cho ta, mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn.  

 

Thẩm Tiêu Thịnh ba ngày hai bận giúp đỡ Tống Khả Nhi, mua gạo mua mì là chuyện thường .  

 

Tống Khả Nhi đau đầu sốt nhẹ, Thẩm Tiêu Thịnh lập tức có mặt, thậm chí nửa đêm sấm sét, ta cũng có thể khoác chăn gõ cửa gọi ta đi cùng.  

 

Còn tôi – người vợ đã kết hôn ba năm – thì bị Thẩm Tiêu Thịnh xem như không khí.  

 

Sự tức giận và tủi thân tràn ngập trong lòng tôi, nhất là khi thấy Tống Khả Nhi không biết xấu hổ ngả vào lòng Thẩm Tiêu Thịnh trước mặt tôi để khiêu khích, tôi càng thêm phẫn nộ.  

 

"Đồ cẩu nam nữ các người, quan hệ bừa bãi không biết liêm sỉ, tôi sẽ tố cáo các người với lãnh đạo quân khu!"  

 

Vừa dứt lời, Thẩm Tiêu Thịnh nổi điên tát tôi một cái thật mạnh.  

 

Cái tát đó khiến tôi ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào tủ nhà Tống Khả Nhi.  

 

Máu tươi tuôn ra, tôi nằm trên đất, trong đầu bỗng hiện lên những ký ức không thể tin nổi.  

 

2  

 

Thì ra Thẩm Tiêu Thịnh không chỉ lấy tiền tôi dành để sinh con mua đồ cho Tống Khả Nhi.  

 

Anh ta còn đưa cả căn nhà mà đơn vị phân cho tôi cho ta, dù tôi có khóc lóc hay ầm lên cũng vô ích.  

 

Tống Khả Nhi độc ác và đê tiện, luôn tìm cách gài bẫy tôi.  

 

Còn Thẩm Tiêu Thịnh thì tin ta tuyệt đối. Sau một lần nữa bị Tống Khả Nhi giăng bẫy, Thẩm Tiêu Thịnh lấy cớ cha mẹ già yếu cần chăm sóc, đưa tôi về quê cách hàng ngàn dặm để lo cho cha mẹ ta.  

 

Tôi ở nông thôn vất vả sinh con, chăm sóc cha mẹ ta, mong mỏi từng ngày đoàn tụ với chồng.  

 

Thẩm Tiêu Thịnh thăng quan tiến chức, chưa từng nghĩ đến chuyện đón tôi trở lại.  

 

Cho đến khi cha mẹ ta lần lượt qua đời, tôi tìm đến Thẩm Tiêu Thịnh mới biết mình từ lâu đã không còn liên quan gì đến ta nữa.  

 

Ngay từ khi ta đưa tôi về quê, chúng tôi đã ly hôn và trở thành người dưng.  

 

Sau khi tiễn tôi đi, ta vội vàng cưới Tống Khả Nhi và tổ chức một đám cưới hoành tráng cho ta.  

 

Họ ngày ngày quấn quýt bên nhau, ân ái mặn nồng. Tống Khả Nhi không thể sinh con, còn đứa con tôi vất vả sinh ra và nuôi lớn lại trở thành con của họ.  

 

Nhìn tôi già nua tiều tụy tìm đến, Thẩm Tiêu Thịnh tránh mặt không gặp, còn Tống Khả Nhi dẫn con trai ruột của tôi ra gặp tôi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...