Thế gian đều rằng Chu Tần Xuyên lạnh lùng, cao ngạo, ta lại như một con chó, đuổi theo tôi suốt mười năm.
Cho đến khi tôi bị người ta đẩy vào biển lửa, cũng không hề do dự, vứt bỏ khối tài sản hàng tỷ để theo tôi mà đi.
Sống lại một đời, tôi quyết định không người phụ nữ chỉ biết trêu nữa, mà sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với .
Đáng tiếc, có vẻ như cũng đã sống lại.
“Lâm Hoán, em còn muốn như kiếp trước, coi như chó mà dạy dỗ nữa sao, hửm?”
Tôi bị ép vào góc tường, buộc phải ký vào đơn ly hôn.
Anh rằng, đời này, tuyệt đối sẽ không cần tôi nữa.
Tuyệt đối không.
1
Năm mười một tuổi, tôi bị người ta bẻ gãy năm ngón tay ngay trước mặt.
Từ giây phút đó, tôi đã thề, nhất định phải đứng trên đỉnh cao của thế giới này.
Bằng bất cứ cách nào, không từ thủ đoạn.
Sau này, tôi đã rất nhiều chuyện xấu, cuối cùng bị trả thù, bị đẩy vào biển lửa.
Khi bị lửa nuốt chửng, tôi chẳng nghĩ gì.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một bóng người mặc đồ trắng lao vào, ôm chặt lấy tôi.
Là Chu Tần Xuyên, chồng tôi, người tôi đến chết đi sống lại, cả đời này chỉ có mỗi tôi, không hề vướng bận bất cứ điều gì.
Lúc cùng nhau hóa thành tro bụi, tôi đã nghĩ.
Nếu có kiếp sau, mẹ nó chứ, tôi nhất định sẽ một lòng một dạ đối tốt với ấy
2
“Đây là đơn ly hôn.”
“Ký đi.”
Ánh đèn lắc lư khiến tâm trí tôi rối bời.
Người đàn ông đối diện cụp mắt xuống.
Che giấu đi sự lạnh lẽo tận đáy mắt.
“Chu Tần Xuyên.”
“Anh đừng như .”
Tôi cố gắng nắm lấy tay .
Gân xanh nhảy lên, rút tay về rất nhanh.
Đây là một giờ bốn mươi mốt phút kể từ khi tôi trọng sinh.
Bỗng dưng, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ kỳ.
Chu Tần Xuyên cuối cùng cũng nhận ra tôi là kẻ lừa tiền, lừa , là một người phụ nữ xấu xa rồi.
Anh không cần tôi nữa.
3
Tôi ngồi trong tiệm bánh, qua lớp kính mỏng, về phía tòa nhà dạy học đối diện.
Hai bóng người lay trong ánh nắng.
Chu Tần Xuyên chắc chắn không biết tôi đang lén .
Nhìn giảng bài cho kia, còn ấy thì gần như sắp dán vào áo rồi.
Phải rồi, kiếp này, Chu Tần Xuyên nên biết ai mới là người tốt, ai mới là kẻ vô tội.
Nhưng tôi vẫn chống cằm, nhắn tin cho kia.
“Tiểu Miểu, em đang quyến rũ rể đấy à?”
4
Lâm Tiểu Miểu là em tôi.
Chính xác mà , ấy mới là thiên kim thật sự, còn tôi chỉ là giả mạo.
Năm mười hai tuổi, trong một ngày mưa bão, tôi mẹ Lâm nhặt về.
Mọi người đều nghĩ đó là cờ.
Nhưng thực tế không phải .
Để mẹ Lâm nhặt tôi – một đáng thương run rẩy trong cơn mưa hôm đó.
Tôi đã tự bẻ gãy một chân của mình.
Tôi muốn vinh hoa phú quý, muốn đứng trên vạn người, muốn mãi mãi không bao giờ phải nếm trải nỗi nhục thấu xương đó thêm một lần nào nữa.
Khi Lâm Tiểu Miểu mười sáu tuổi, ấy nhà họ Lâm tìm về.
Cô ấy mãi mãi là người lương thiện, vô tội, thanh thuần.
Những thứ tôi phải đánh đổi cả máu xương mới có , ấy chẳng cần gì cũng dễ dàng nắm trong tay.
Tôi ghét ấy.
Tôi tự hỏi vì sao ấy không phải rơi xuống vũng bùn, nếm trải đau khổ như tôi.
5
Tôi chính là một người phụ nữ độc ác như thế.
Vậy nên kiếp trước mới phải chịu đủ mọi khổ sở.
Có lẽ, Lâm Tiểu Miểu thực sự giống như những gì người ta vẫn ca ngợi.
Cô ấy chính là “một tựa thần linh”, và tôi đã phạm tội khiêu khích thần linh.
Kiếp này, người duy nhất tôi cũng đã quay lưng bỏ rơi tôi rồi.
Tôi co người trên ghế sofa, chằm chằm vào tờ đơn ly hôn trên bàn trà.
“Chu Tần Xuyên, tối nay có về không?”
Tin nhắn này đã nằm trong hộp thoại hơn bốn tiếng đồng hồ mà không có hồi âm.
Tính cách của Chu Tần Xuyên vốn lạnh lùng, bè thường trêu rằng như một tảng băng lớn.
Nhưng kiếp trước, tôi chưa bao giờ cảm thấy như .
Tôi luôn nghĩ là con chó của tôi.
Ngửi thấy mùi của tôi là chạy tới, lúc nào cũng quấn lấy tôi, tôi chỉ cần đưa tay ra là sẽ nắm lấy ngay.
Chứ đừng đến chuyện không trả lời tin nhắn, chỉ cần tôi một câu, sẽ nhắn lại mười câu dặn dò.
Nhưng bây giờ…
Một tin nhắn bật lên, tôi tưởng là của , vội vàng mở ra xem.
Nhưng không phải.
Là Lâm Tiểu Miểu.
Một đoạn văn, kèm một bức ảnh.
“Chị ơi, em không có ý quyến rũ rể đâu.”
“Em chỉ muốn giúp chị quản lý công ty của bố, nên rể chỉ đang giúp em giới thiệu một số người thôi.”
Trong ảnh, mỉm dịu dàng, đứng bên cạnh .
Trông họ như một đôi tiên đồng ngọc nữ.
6
Tôi gọi cho Chu Tần Xuyên hơn chục cuộc.
Anh đều không bắt máy, sau đó thẳng tay chặn luôn tôi.
Thực ra, Chu Tần Xuyên là người không hiểu chuyện đời nhất, chỉ là một người nghiên cứu học thuật.
Kiếp trước, để giành lấy một phần cổ phần công ty từ tay Lâm Tiểu Miểu.
Tôi đã nhờ giúp tôi lôi kéo những người trong ngành dược phẩm.
Anh không một lời oán thán, cứ thế mà .
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc là một giáo sư danh tiếng của trường đại học hàng đầu, cao ngạo như , sao có thể cúi đầu đi nhờ vả những người đó.
Tôi chỉ nhớ một chuyện của kiếp trước.
Lúc đó, tôi đã chốt một hợp đồng, uống say, gọi đến đón.
Trong phòng bao toàn là những nhân vật có máu mặt.
Tôi tựa vào sofa, bóng dáng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng chậm rãi tiến về phía mình, “Chụt chụt chụt…”
Giống như đang trêu chó, gọi lại gần.
Một giáo sư y học có địa vị cực cao, người đàn ông bình thường chẳng bao giờ cúi thấp đầu.
Bị tôi đem ra giỡn giữa chốn đông người, khi đó tôi chắc chắn đã cảm thấy rất hả hê.
Ai cũng nghĩ sẽ đùng đùng bỏ đi.
Nhưng khi đó, Chu Tần Xuyên đã gì?
Anh từng bước, từng bước đi đến trước mặt tôi.
Sau đó, rất tự nhiên, quỳ xuống, nắm lấy cổ chân tôi.
Giúp tôi cài lại chiếc giày cao gót bị tuột.
Ngước mắt lên, đường nét chân mày như bức tranh vẽ dịu dàng.
“Buổi tối trời lạnh, đừng để bị cảm.”
“Hoán Hoán.”
Bạn thấy sao?