Kiếp Này Anh Giữ [...] – Chương 3

8

Kiếp trước, sau khi tôi và chị dâu ly hôn, cả nhà tôi tìm đủ cách để gặp chị dâu giải thích đều bị từ chối.

Anh tôi vốn đã tinh thần bất ổn, cha mẹ của Phan Liên Liên lại còn cầm loa đi khắp nơi rêu rao rằng ta mang thai không chịu nhận con.

Khiến trạng của càng tệ hơn.

Thậm chí, khi tôi đang ở bệnh viện chăm sóc ba mẹ bị bệnh, ta còn lén lút lấy sổ hộ khẩu nhà tôi, ép tôi đi đăng ký kết hôn.

Lo hậu sự cho ba mẹ, tôi đã kiệt sức.

Khi lê lết trở về nhà, tôi thấy trong nhà không chỉ có Phan Liên Liên, mà còn có mấy gã đàn ông to con.

Tôi quay người định bỏ chạy, đã muộn.

Bọn họ giữ chặt tôi, đổ vào miệng tôi thứ gì đó.

Ngay lập tức, tôi mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị nhốt trong một căn hầm ẩm ướt tối tăm.

Rồi sau đó… tôi bị nhốt trong lồng sắt, bị treo lơ lửng giữa không trung, bị ném lên sân khấu như một món hàng để người ta chọn lựa…

Tôi siết chặt cây gậy, từng cú đánh giáng xuống người Phan Liên Liên.

Mỗi cú đánh đều dùng hết sức.

“Thi Thi! Thi Thi, dừng lại! Em không thể đánh nữa, Thi Thi!”

Giọng tôi vang lên kéo tôi về thực tại.

Tôi chậm rãi xuống Phan Liên Liên.

Cô ta ôm đầu nằm co quắp dưới đất, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn, quần bị thấm một mảng đỏ.

Tôi ngay lập tức bình tĩnh lại.

Giả vờ hốt hoảng quăng gậy sang một bên, sau đó ôm lấy ta khóc lóc.

“Xin lỗi, xin lỗi! Em đã là không dám mạnh tay rồi mà! Chị xem, em còn vỡ cả túi máu của chị rồi kìa!”

Phan Liên Liên nghe , dù đau cũng cố gắng phản bác.

“Túi máu gì chứ? Không phải chính bảo sẽ đánh cho tôi sảy thai sao?”

Đám người xung quanh nghe thấy tiếng hét của ta, lập tức xúm lại chỉ trích tôi.

“Con bé này, còn nhỏ mà ra tay tàn nhẫn như !”

Tôi ấm ức rút từ túi quần ta ra một túi máu, giơ lên trước mặt mọi người.

“Mọi người không tin tôi sao? Tôi vừa đánh vỡ thứ này đây! Tôi không hề đánh vào người chị ta. Nếu không tin, thì đi bệnh viện giám định thương tích đi!”

Kiếp trước, tôi đã sống trong bóng tối quá lâu.

Tôi biết rõ phải đánh vào đâu để vừa đau mà không để lại dấu vết.

Anh tôi và chị dâu cũng đồng với tôi.

“Chúng ta cùng đến bệnh viện giám định thương tích đi.”

Phan Liên Liên vốn chỉ muốn diễn vở kịch này cho tôi xem, mục đích là khiến ấy tin rằng chính tôi đã đánh ta sảy thai.

Nhưng ta tính toán đủ đường, lại không tính đến tôi.

Cô ta không muốn đến bệnh viện, chỉ nằng nặc đòi về nhà để “tịnh dưỡng”.

Chúng tôi còn đang im lặng, thì một số người qua đường tỏ ra đầy chính nghĩa, nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa ta vào viện.

Miệng thì bảo:

“Không thể để chuyện này bị giấu giếm !”

9

Ở bệnh viện, Phan Liên Liên sống không dễ chịu chút nào.

Cô ta loạn, bắt bác sĩ kiểm tra hết lần này đến lần khác.

Cô ta liên tục khẳng định rằng mình đã mang thai, vì tôi mà sảy thai.

Cô ta túm lấy bác sĩ, khóc lóc ầm ĩ như một kẻ điên.

Bác sĩ trẻ tuổi giữ nguyên gương mặt lạnh nhạt, thản nhiên :

“Cô đang nghi ngờ trình độ chuyên môn của bệnh viện chúng tôi sao? Cô không hề mang thai, trên người cũng không có bất kỳ vết thương nào. Dù có đổi sang bệnh viện khác, kết quả vẫn mà thôi.”

Phan Liên Liên giận dữ trừng mắt tôi.

“Cô đánh tôi ngay giữa đường, rất nhiều người đều thấy!”

Tôi chớp mắt, mắt ngân ngấn nước, lấy điện thoại ra bật ghi âm.

“Nhưng chính chị đã kiên quyết bảo tôi đánh mà.”

Khoảnh khắc đoạn ghi âm phát ra, cả đám người xung quanh đều im lặng.

Ánh mắt Phan Liên Liên tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tức.

Khi ta vừa nhảy xuống giường định lao đến chỗ tôi, tôi lập tức kéo tôi ra khỏi phòng bệnh.

Vị bác sĩ trẻ cũng bước theo sau.

Anh ta dừng lại trước mặt tôi.

“Sắc mặt không tốt lắm, tốt nhất nên kiểm tra tổng quát đi.”

Tôi sững người, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của ta, ký ức bỗng chốc ùa về.

Kiếp trước, thời gian tôi nằm viện, tôi cũng thường xuyên gặp ta.

Câu đầu tiên ta với tôi khi đó, y hệt như bây giờ.

Không ngờ, kiếp này chúng tôi lại gặp lại nhau.

Tôi mỉm cảm ơn, rồi theo chị về nhà.

Chị dâu tôi nhiều lần định hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, đều bị tôi khéo léo lái sang chuyện khác.

Đến tối, chị ấy lén đến tìm tôi.

“Thi Thi, chuyện này đều do ra. Em đừng một mình gánh lấy. Nếu cần giúp gì, cứ với chị, biết đâu chị có thể giúp.”

Tôi .

“Chị dâu, thật ra em đúng là có chuyện cần chị giúp đây.”

Mắt chị dâu sáng lên.

“Em đi!”

10

Nhà họ Phan đã nhắm chặt vào tiền đền bù và nhà đất của gia đình tôi.

Hôm sau, bọn họ lại mò đến.

Ba mẹ tôi đã không còn nhẫn nhịn nữa, trực tiếp chặn họ ngoài cửa.

Một hồi ra tay dứt khoát, trút hết ấm ức suốt năm năm qua từ lúc trùng sinh.

Cả nhà họ Phan ba người bị đánh mắng đến mức chật vật rời đi.

Ba mẹ tôi có thể nhịn đến hôm nay, đúng là không dễ dàng.

Nhiều lần đi ngang qua phòng ba mẹ lúc nửa đêm, tôi nghe thấy họ nghiến răng nghiến lợi nhắc về kiếp trước.

Họ cả hai cộng lại đã hơn một trăm tuổi, mà vẫn không thấu thủ đoạn của Phan Liên Liên.

Nếu không phải vì thế, gia đình tôi cũng không đến nông nỗi đó.

Ba tôi thậm chí còn từng mộng du, cầm dao đi ra khỏi phòng.

May mà tiếng lúc mở cửa đánh thức mẹ tôi, nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Chúng tôi muốn báo thù, tuyệt đối không thể hủy hoại chính mình.

Tôi nghĩ đủ cách để giúp ba tôi ổn định tâm lý, với ông rằng báo thù không thể nóng vội, càng không thể cho bọn họ một cái kết dễ dàng.

Muốn trả thù, phải đánh vào tận tâm can.

Gia đình tôi có một xưởng nhỏ, mấy năm nay phát triển khá tốt.

Dạo này, ngoài việc chờ thời cơ, tôi thường dẫn chị dâu đến xưởng.

Kiếp trước, xưởng này khi rơi vào tay tôi đã bắt đầu có dấu hiệu khởi sắc.

Nhưng sau khi bị Phan Liên Liên quậy , cuối cùng vẫn sản.

Vì thế, sau khi trùng sinh, ba mẹ tôi để tôi toàn quyền cải cách.

Không ngờ ấy dồn hết tâm huyết, chỉ trong hai năm đã vực dậy xưởng, thậm chí phát triển tốt hơn cả kiếp trước.

Hiện tại trông gia đình tôi có vẻ không giàu có gì.

Nhưng thực chất, mọi thứ đã khác trước rất nhiều.

Ba mẹ tôi trút xong bực bội, tâm trạng sảng khoái, nắm tay nhau đi chợ.

Anh tôi và chị dâu về nhà, thấy bàn ăn đầy ắp món ngon, không khỏi thắc mắc.

“Hôm nay có khách sao?”

“Không có! Ba mẹ vui vẻ nên toàn món ba em mình thích. Mau rửa tay rồi ăn đi!”

Đáng tiếc, bữa cơm vẫn chưa kịp ăn ngon lành thì có kẻ không để chúng tôi yên.

Đúng , còn chưa kịp ăn xong, Phan Liên Liên lại mò đến.

Lần này, ta không dẫn theo ba mẹ mình, mà mang theo một đám phóng viên và mấy streamer mạng.

Cả nhóm người ồn ào xông vào nhà, mỗi người đều cầm điện thoại hoặc máy quay, chĩa thẳng về phía chúng tôi.

Anh tôi phản ứng cực nhanh, lập tức che chở chị dâu, đưa ấy về phòng.

Đợi chị dâu khóa cửa xong, ấy quay lại chắn trước mặt tôi, thẳng tay đập nát điện thoại của Phan Liên Liên.

“Cô còn muốn dây dưa đến bao giờ? Được lắm, nhân tiện hôm nay giải quyết ân oán luôn đi.”

Tôi chưa bao giờ thấy tôi có vẻ mặt lạnh lẽo như , theo bản năng kéo ba mẹ lùi sang một bên.

Phan Liên Liên đau đớn tôi.

“Sao không chịu em một lần? Em có gì thua kém con bé quê mùa đó?”

Đúng .

Hộ khẩu của chị dâu tôi vẫn ở quê, chưa chuyển lên thành phố.

Cũng chính vì thế, chẳng ai ngờ rằng chị ấy lại có một thân phận giấu kín.

Anh tôi nhạt.

“Bao giờ soi gương chưa? Cô nghĩ mình so với vợ tôi à?”

“Sao có thể chứ? Cô ta thậm chí còn không học cấp ba hay đại học ở đây! Tôi có hộ khẩu thành phố, ta chẳng qua chỉ nhắm vào hộ khẩu nhà nên mới cưới thôi!”

Tôi sững sờ.

Tôi biết Phan Liên Liên không có giới hạn, cái sự tự cao của ta từ đâu mà ra ?

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, tôi đã lạnh.

“Dựa vào cái nhà 30m² của các người á? Phan Liên Liên, nếu không nhờ ba công nhân trong xưởng nhà tôi, thì gia đình còn lâu mới có hộ khẩu tập thể. Cô lấy gì mà đòi lên mặt?”

Sắc mặt Phan Liên Liên tái mét.

Biết mình không thể đấu lý với tôi về chuyện này, ta lập tức quay sang đám streamer mạng, cố đứng trước ống kính.

“Xưởng của hắn ta cậy quyền cậy thế, bao che kẻ phạm tội, còn muốn chỉnh sửa bệnh án để bịt miệng tôi. Tôi cho các người biết, đừng có mơ! Hôm nay nếu không bồi thường, tôi sẽ kiện ra tòa!”

Anh tôi chẳng hề nao núng.

“Đi đi. Cô có bằng chứng thì cứ kiện. Nếu không kiện , thì chính mới là kẻ không xong đấy!”

Mặt Phan Liên Liên trắng bệch, không dám thêm một câu nào.

Cô ta chưa từng thấy tôi như , ít nhiều cũng có chút e dè.

Dù sao ba ta vẫn đang việc trong xưởng nhà tôi, mà xưởng bây giờ do tôi nắm quyền.

Nếu chọc giận ấy, đến cả ba ta cũng mất việc.

, ta đổi mục tiêu, nhắm thẳng vào tôi.

“Thi Thi…”

Toàn thân tôi nổi da gà.

Tôi lập tức mở đoạn ghi âm lúc ta bảo tôi đánh mình.

Đám streamer thấy có “plot twist”, mắt ai cũng sáng lên.

Tôi cố gắng ép ra vài giọt nước mắt, giọng nghẹn ngào.

“Sao chị lại em? Rõ ràng là chị tự bảo em đánh, bây giờ lại trở mặt! Nếu không có đoạn ghi âm này, chẳng phải em sẽ bị bắt vào tù sao? Em coi chị là , sao chị lại đối xử với em như thế?”

Phan Liên Liên chết sững.

Tôi tiếp tục diễn.

“Em nghe trai chị sắp cưới vợ. Chị không định ăn vạ em để đòi tiền sính lễ giúp chị đấy chứ?”

11

Kiếp trước, khi tôi trốn khỏi buôn người và quay lại đây, đúng lúc gặp đám cưới của trai ta.

Cảnh tượng hoành tráng như thể nhà tài phiệt nào đang cưới dâu.

Chỉ lúc đó tôi mới nhận ra, mục tiêu cuối cùng của nhà họ Phan là gì—nhà cửa và tiền bạc của gia đình tôi!

Có lẽ Phan Liên Liên không ngờ tôi lại thấu đến mức này, rốt cuộc cũng hoảng loạn.

“Cô đang linh tinh gì thế? Anh trai tôi cưới vợ thì liên quan gì đến tôi? Nhà tôi đâu có thiếu tiền! Anh tôi còn là sinh viên giỏi nữa!”

Tôi bật .

“Sinh viên giỏi nào ? Người từng bị trường bắt buộc thôi học từ cấp hai à?”

Nếu trai ta chịu khó ăn, nhà họ Phan đã không rơi vào cảnh túng thiếu như bây giờ.

Nhưng hắn ta lại lười nhác, chỉ biết xin tiền ba mẹ, còn công việc quèn trong quán net.

Nhìn thấy thế ngày càng khó kiểm soát, Phan Liên Liên vội vàng kéo đám streamer đi.

Nhưng ta không biết, đám phóng viên đến cùng vẫn chưa rời đi.

Thậm chí, họ còn đến phỏng vấn tôi.

Những phóng viên này là do chị dâu tôi liên hệ, đều là người của một đài truyền hình địa phương khá có tiếng.

Nếu ta quan sát kỹ hơn, chắc chắn đã không để chúng tôi lợi dụng sơ hở này.

Nhưng có lẽ, ta còn nghĩ những người đó đến giúp mình?

Sáng hôm sau.

Tiếng đập cửa inh tai vang lên.

Là Phan Liên Liên.

Tôi ngồi trên giường suốt đêm chờ ta đến, mà bây giờ mới mò tới.

Chậm quá.

Tôi lười biếng bước ra mở cửa, chỉ hé ra một khe nhỏ.

“Chuyện gì?”

Mắt ta đỏ ngầu, gương mặt méo mó vì tức giận.

“Hà Thi Thi! Tao mày!!! Ai cho mày tung mấy video và đoạn ghi âm đó? Ai cho phép mày hả???”

Tôi chống cửa, xoa xoa tai.

“Ồn quá đấy.”

Phan Liên Liên như phát điên, đẩy cửa.

“Mở cửa! Mở ngay!”

Cửa đã bị khóa thêm chốt chống trộm, ta cố gắng bao nhiêu lần cũng không đẩy ra .

Cô ta thử luồn tay qua khe cửa để mở khóa, ngay lúc đó, tôi “vô ” tựa người lên cửa.

“Aaaaa!!!”

Tiếng thét chói tai vang lên.

Tôi thờ ơ bàn tay bị kẹt của ta, đang chuyển từ trắng sang đỏ, rồi dần dần bầm tím.

Bất giác, tôi nhớ về kiếp trước.

Nhớ đến những ngón tay tôi đã mất.

So với những gì tôi đã trải qua nỗi đau này của ta—có đáng là gì?

Cửa phòng tôi mở ra, tôi thấy chị dâu bước ra ngoài mới nới lỏng lực đè trên cửa.

Phan Liên Liên vừa khóc vừa chửi bới, tức giận bỏ đi.

Tôi ngáp một cái.

“Em đi ngủ bù đây.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...