5
Lúc khóc đến mức ngạt thở, từng ký ức giữa tôi và Trần Dã lại hiện lên trong đầu.
Một năm trước, vì công ty của ba mở rộng quy mô, tôi chuyển trường đến Nhất Trung.
Trần Dã là cùng bàn với tôi.
Anh ấy luôn ngủ gật trong giờ học, nghe nhà giàu lắm, thầy cũng chẳng dám quản.
Làm cùng bàn, thật ra không khó gần. Khi ngủ rất yên tĩnh.
Có lúc úp cả mặt xuống tay, có lúc lại nghiêng mặt về phía tôi.
Ánh bình minh dịu nhẹ, rọi lên khuôn mặt . Gương mặt góc cạnh rõ nét như tạc ra,
mi dài, sống mũi cao, môi mỏng vừa vặn.
Tôi chống cằm , thất thần.
Trong đầu chỉ nghĩ đúng một câu: Đúng là đẹp trai hết phần thiên hạ.
Không ngờ Trần Dã đột ngột mở mắt, bắt gặp ánh mắt tôi.
Chúng tôi thẳng vào nhau. Tôi chết lặng, còn thì bật .
Rồi với tôi câu đầu tiên…
“Đẹp không?”
Tim tôi đập thình thịch, mặt đỏ bừng, vội cúi đầu lật sách, giả vờ bận rộn.
Sau đó, Trần Dã bắt đầu điên cuồng theo đuổi tôi. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi chính thức ở bên nhau.
Anh là mối đầu của tôi – là người trai đầu tiên khi tôi vừa biết rung .
Tôi rất nghiêm túc trong mối quan hệ này.
Công bằng mà , khi đóng vai trai, Trần Dã hoàn toàn không có gì để chê.
Anh thích tặng quà, thường xuyên tạo bất ngờ và những khoảnh khắc lãng mạn.
Phòng sách của – nơi mà ngay cả ba mẹ cũng không bước vào – mà lại hoàn toàn mở cửa với tôi, không chút đề phòng.
Mỗi khi tôi đến kỳ, đau bụng, thèm ăn hoành thánh ở tiệm bên phía Nam thành phố,
cũng sẵn sàng phóng xe máy băng qua cả thành phố giữa đêm đông giá rét chỉ để mua cho tôi một tô.
…
Từng ký ức hiện lên, ngọt ngào như viên kẹo bọc thuốc độc. Cuối cùng, tôi cũng hoàn toàn buông tay.
Tôi dọn dẹp lại cảm , gõ cửa phòng việc của ba.
Dù tôi đã chườm đá suốt cả buổi chiều, gần như không còn dấu hiệu gì trên khuôn mặt.
Nhưng ba vẫn nhạy bén nhận ra tôi đã khóc.
“Bé cưng, sao lại khóc thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng :
“Ba ơi, con không muốn học ở Nhất Trung nữa. Áp lực thật sự rất lớn, con muốn chuyển trường.”
Ba không cần nghĩ ngợi gì, lập tức gật đầu đồng ý, đưa tay xoa đầu tôi, giọng dịu dàng:
“Được, con của ba muốn đi đâu cũng .”
“Học hành cố gắng hết sức là đủ rồi, đừng ép bản thân quá.”
“Dù có sập trời, cũng đã có ba chống đỡ cho con, biết không?”
Trước sự dịu dàng của ba, sống mũi tôi lại cay xè, suýt nữa thì khóc thêm lần nữa.
6
Mẹ tôi biết chuyện tôi muốn chuyển trường, không hỏi lý do, chỉ đơn giản là ủng hộ vô điều kiện.
Tối hôm đó, mẹ chủ chui vào chăn tôi, muốn ngủ cùng.
Tôi ôm lấy mẹ. Vòng tay của mẹ thơm thơm, dịu dàng.
Tôi cứ tưởng mình sẽ mất ngủ, lại thiếp đi rất nhanh khi vừa nhắm mắt.
Sáng hôm sau, ba đi đến trường để thủ tục chuyển trường giúp tôi.
Lẽ ra tôi cũng định đi cùng, ba ngăn lại, đưa cho tôi một chiếc thẻ.
“Để ba đi là rồi.”
“Con tranh thủ đi dạo phố, muốn mua gì thì cứ mua, đừng tiếc tiền của ba nhé.”
Tôi mua vài hộp đồ chơi bất ngờ, rồi ghé vào một tiệm sách.
Nhà văn tôi thích vừa ra sách mới, và hiệu sách này vừa hay còn đúng một cuốn cuối cùng.
Tôi vừa đưa tay định lấy — thì phía sau vang lên một giọng đầy bất ngờ:
“Tuyệt quá A Dã, chỗ này còn một quyển!”
Tôi không hề chần chừ, lấy ngay cuốn sách đó.
Rồi quay lại — thấy Trần Dã và Thẩm Diêu đang đứng cùng nhau.
Trai tài sắc, đẹp đôi đến chói mắt.
Trần Dã thấy tôi, khựng lại vài giây:
“Hạ Hạ, sao em không đến trường?”
Tôi không trả lời, bước thẳng qua hai người họ, đi về phía quầy thanh toán.
Thẩm Diêu vội vàng kéo tay tôi, ánh mắt đáng thương, giọng đầy năn nỉ:
“Lâm Sơ Hạ, cậu có thể nhường cho tớ cuốn sách này không? Tớ trả gấp mười lần giá gốc cũng !”
“Vì tìm quyển này mà hôm nay tớ chạy khắp tất cả các nhà sách rồi, chỗ nào cũng hết hàng, chỉ còn đúng một cuốn ở đây thôi.”
Tôi bình tĩnh từ chối:
“Xin lỗi, tôi không thiếu tiền.”
Sắc mặt Thẩm Diêu thoáng cái tái nhợt, trông có chút lúng túng và khó xử, ánh mắt long lanh phủ một tầng sương mờ.
Trần Dã cau mày tôi:
“Hôm nay là sinh nhật Diêu Diêu mà, em rộng lượng một chút, nhường cho ấy đi.”
“Sắp có đợt nhập hàng mới rồi, đợi vài hôm là có mà.”
Tôi không nhịn mà hỏi ngược lại:
“Vậy sao Thẩm Diêu không đợi vài hôm đi?”
“Quyển sách này là em lấy trước. Ai đến trước thì trước, có gì sai sao?”
Sắc mặt Trần Dã lập tức lạnh tanh, ánh mắt như đóng băng:
“Cả chuyện này em cũng phải ghen, em thấy vui lắm hả, Lâm Sơ Hạ?”
Anh khẩy, giọng mỉa mai:
“Nói thật, em thật sự thích tác giả này à? Hay chỉ vì thấy Diêu Diêu thích nên cố muốn đối đầu với ấy?”
Thẩm Diêu đứng phía sau Trần Dã, mỉm đắc ý tôi.
Tôi ngẩng đầu, thẳng vào mắt Trần Dã.
“Thì ra… trong mắt , em là người như .”
Có lẽ vì ánh mắt tôi quá nghiêm túc, Trần Dã thoáng chút bối rối, chỉ chớp mắt đã trở lại vẻ dửng dưng.
Anh cụp mắt, dịu giọng dỗ dành:
“Đừng chuyện nữa, Hạ Hạ.”
“Chờ sách về hàng, sẽ là người đầu tiên mua rồi tặng cho em, không?”
Đột nhiên, tôi cảm thấy tất cả thật vô nghĩa.
Tôi nhét cuốn sách vào tay Trần Dã, từng chữ dứt khoát:
“Em không cần nữa.”
Em không muốn thích nữa, Trần Dã.
Từ nay, mỗi người một ngả, xuân xanh như núi, cũ như khói.
Bạn thấy sao?