Kịch Tình Đầy Duyên [...] – Chương 1

Thành thân đến năm thứ ba, Tạ Thừa Doãn thi đỗ Thám hoa, vinh quy bái tổ.

Hắn chê ta xuất thân quê mùa, không xứng vai thê tử, liền âm thầm mưu tính tái giá.

Nhân lúc ta bị mất trí nhớ, hắn dẫn một vị đại bá ca thân hình rắn rỏi, mặt mày dữ tợn, tới trước mặt ta, :

“Đây mới là tướng công của nàng.”

Ta ngẩng đầu người kia một thoáng, rồi ngoan ngoãn ôm lấy vòng eo rắn chắc ấy, cất giọng mềm như tơ lụa:

“Phu quân à, đêm đã khuya rồi, chàng đưa thiếp về phòng nghỉ ngơi không?”

Vẻ điềm đạm trên mặt Tạ Thừa Doãn lập tức sụp đổ, cả người tựa như bị sét đánh giữa trời quang, hoảng loạn đến mức quýnh cả chân tay!

……..

Vì muốn giúp tướng công Tạ Thừa Doãn chuyên tâm đọc sách,ta ngày đêm cặm cụi thêu thùa, việc đến mệt ngất lịm.

Khi tỉnh lại, chỉ thấy chàng đang ngồi nơi mép giường, lông mày nhíu chặt.

Sợ chàng lo lắng, ta muốn xoa dịu không khí, bèn giả vờ mất trí nhớ,đôi mắt ngơ ngác chớp chớp, dịu giọng hỏi:

“Vị công tử này… chàng là tướng công của ta sao?”

Tạ Thừa Doãn sắc mặt khẽ biến, chẳng chẳng rằng xoay người rời khỏi phòng.

Thấy chàng hấp tấp, ta ngỡ chàng đi gọi đại phu, liền vội vã xuống giường đuổi theo, miệng muốn giải thích rõ ràng.

Đại phu ở kinh thành giá cao bạc nặng, mời một lần cũng tốn kém không ít.

Giờ chàng đã đỗ cao, sau này đường công danh thênh thang, lại càng không nên tiêu xài bừa bãi.

Kết quả vừa đẩy cửa ra, liền thấy chàng đang nắm tay một nam tử mặc áo ngắn, thân trần lấm tấm mồ hôi, mặt không biểu cảm, đang vác rìu chẻ củi bước tới.

Sau đó, chàng trịnh trọng với ta:

“Đại tẩu, người nhận nhầm rồi, đại ca ta mới là tướng công của người.”

Ta sững người.

Ngơ ngác chàng.

Ta và Tạ Thừa Doãn thành thân đã ba năm.

Vẫn luôn đầu gối tay ấp, ân ái mặn nồng, vợ chồng hòa hợp.

Nào ngờ đến lúc này, chàng lại buông lời như cợt.

Ta lắc đầu, định trò ấy chẳng hề thú vị.

Nhưng vừa lên, lại thấy sắc mặt Tạ Thừa Doãn nghiêm túc lạ thường, chẳng giống đang chơi.

Thậm chí còn dừng một chút, rồi dặn dò tiếp:

“Đại tẩu, tiểu thư phủ Thượng thư có ý muốn kết duyên cùng ta. Trong nhà giờ chỉ còn mỗi người là nữ quyến, vài hôm nữa e phải nhọc người đi cầu thân giúp ta.”

Tiểu thư phủ Thượng thư?

Khoảnh khắc ấy, ta như bừng tỉnh.

Ánh mắt ta chàng, từng chút từng chút rơi xuống vực sâu.

Thì ra là thế.

Chàng đã leo lên cành cao khác.

Không còn để ta – một nữ nhân quê mùa hèn mọn – vào mắt nữa.

Nỗi chua xót và phẫn uất đan xen trong lòng, khiến ta chỉ muốn buông xuôi tất cả.

Ta bèn dứt khoát, vươn tay về phía đại bá ca:

“Thiếp mệt rồi, phu quân ôm thiếp về phòng nghỉ ngơi nhé.”

Đại bá ca – Tạ Chính Thanh – vẫn còn cầm cây rìu chẻ củi trong tay.

Bị huống bất ngờ ấy cho bối rối đến ngơ ngác.

Hàng lông mày kiếm rắn rỏi khẽ chau lại,vô thức quay đầu về phía Tạ Thừa Doãn.

Sắc mặt Tạ Thừa Doãn lập tức thay đổi.

“Đại tẩu, đại ca tính trầm lặng, lại hay thẹn thùng, không thích quá gần gũi với người khác. Tẩu đừng khó huynh ấy nữa.”

Dứt lời, Tạ Thừa Doãn lại quay sang Tạ Chính Thanh.

“Đại ca, mau đỡ đại tẩu về phòng đi.”

Trong lòng ta lại dâng lên một trận mỉa mai chua chát.

Chàng đã toan trèo lên cành cao khác, để ta thành chị dâu của chàng, mà giờ còn không muốn để đại bá ôm ta?

Ta quay đầu, về phía đại bá – Tạ Chính Thanh.

Chỉ thấy mày chàng cau chặt hơn, sắc mặt âm trầm.

Chàng không gì, chỉ lặng lẽ chằm chằm Tạ Thừa Doãn.

Tạ Thừa Doãn thì đưa mắt chàng, lộ ra vài phần khẩn cầu.

Tạ Chính Thanh lúc này mới siết chặt quai hàm,mặt không cảm mà gật đầu,bước đến bên cạnh ta.

Giọng trầm thấp vang lên, ngắn gọn:

“Đi thôi.”

Ta Tạ Thừa Doãn một cái, rồi lại quay sang Tạ Chính Thanh.

Cuối cùng không thêm lời nào.

Đem mọi phẫn nộ, khổ tâm, uất nghẹn trong lòng nén xuống.

Vươn tay, nắm lấy cánh tay rắn rỏi của đại bá.

Được chàng đỡ bước vào trong phòng.

Khác hẳn với thân thể thư sinh mảnh khảnh của Tạ Thừa Doãn,đại bá giống như một mãnh thú mang theo khí thế xâm lược sắc bén.

Cánh tay chàng cứng rắn, truyền tới hơi ấm âm ẩm,tựa hồ… đang căng thẳng.

Toàn thân chàng căng cứng.

Khi bước đi thậm chí còn có phần tay chân lóng ngóng.

Ta khẽ quay đầu gương mặt chàng.

Thần sắc nghiêm nghị, môi mím chặt.

Vành tai lại ửng đỏ một cách không tự nhiên.

Chàng không một lời, lặng lẽ dìu ta đến bên giường.

Sau đó ngồi xuống mép giường, tác vô cùng cứng nhắc.

Ánh mắt chẳng dám thẳng vào ta.

Trong phòng rơi vào im lặng.

Chỉ đến khi ta giả vờ thiếp đi, chàng mới nhẹ nhàng bước nhanh ra ngoài.

Chàng vừa rời khỏi cửa, ta lập tức mở mắt.

Rón rén bước đến bên cửa.

Nghiêng tai lắng nghe tĩnh bên ngoài.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau liền nghe thấy giọng chàng trầm thấp vang lên:

“Nhị đệ, đệ là sao?”

Tạ Thừa Doãn khẽ thở dài, cất lời:

“Đại ca, Dung nương rất tốt, chỉ là… không còn xứng với đệ nữa.”

“Lần này đệ đỗ cao, phủ Thượng thư có ý kết thân, đệ không thể bỏ lỡ cơ hội này.”

Tạ Chính Thanh trầm mặc hồi lâu.

Mới không vui lên tiếng:

“Như là bất công với đệ muội. Sau này nếu nàng nhớ lại tất cả thì sao?”

Nghe , Tạ Thừa Doãn bật :

“Đại ca, huynh nghĩ gì thế?”

“Dung nương là thê tử của đệ, sao đệ có thể để huynh cùng nàng thành thân thật sự?”

“Đệ chỉ muốn huynh cùng nàng diễn trò một thời gian, vợ chồng giả mà thôi.”

“Nàng ba năm chưa sinh con, đến lúc ấy, huynh cứ bản thân… bất lực, không thể phòng sự.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...