7
Trong văn phòng, người đang ngồi chính là mẹ của Phó Minh.
Sau lưng bà ấy còn có một trông mềm mại yếu đuối, càng tôi càng thấy ta quen quen.
Không phải tôi tự luyến đâu, ta trông có nét giống tôi thật.
Mẹ Phó thấy tôi đến, giọng điệu chua ngoa mỉa mai:
“Giang Thu Địch, giỏi ghê nhỉ? Ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông mới đi , cái mông còn nguyên không đấy?”
Tôi mỉm ngại ngùng:
“Chuyện này phải hỏi con trai rồi, giờ cái mông tôi vẫn còn đau đây.”
“Đau? Bảo bối, em bị đau mông à?”
Phó Minh nghiêm túc hẳn, vốn đang ngồi trên ghế việc, bỗng chồm dậy, lao đến định cởi quần tôi kiểm tra ngay tại chỗ.
Tôi sững sờ, mẹ Phó cũng trợn mắt há mồm.
“Thằng ngốc này! Ở đây còn có người ngoài đấy!”
Lúc này, Phó Minh mới chịu dừng lại, ánh mắt đầy khó chịu liếc sang đang hóa đá bên cạnh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hú hồn, suýt nữa thì bị lột đồ ngay tại văn phòng.
Đúng là lấy chồng ngốc, luôn phải đối mặt với những huống bất ngờ kiểu này.
Tôi lén nhéo một cái vào chỗ nhột của ta.
Anh ta không nhịn , lập tức phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết…
Tôi và mẹ Phó vốn dĩ chẳng ưa gì nhau.
Bà ấy ghét tôi vì tôi không xuất thân từ gia đình danh giá, không xứng với Phó Minh.
Còn tôi thì thấy con trai bà ấy là một thằng ngốc, nếu không biết rõ huống, người ngoài chắc còn tưởng tôi là kiểu phụ nữ thực dụng chuyên săn đại gia.
Nhưng thực tế thì ai cũng thấy rõ, Phó Minh chính là kiểu chồng “dính vợ” nhất quả đất.
“Vợ ơi, lại đây ngồi đi.”
Phó Minh nở nụ nịnh nọt, đuôi lông mày cong cong, cả người như thể sắp vẫy đuôi luôn đến nơi.
Mẹ Phó ho khan một tiếng, kéo sau lưng ra trước mặt tôi.
“Hôm nay tôi đến đây, cũng là để giới thiệu một người với hai đứa. Đây là em họ của Phó Minh, sắp xếp cho nó một vị trí trong công ty đi. Hay là trợ lý tổng giám đốc đi?”
Tôi đáp ngay: “Trợ lý tổng giám đốc là tôi.”
Mẹ Phó khựng lại một chút:
“Vậy thì thư ký đi.”
Tôi: “Thư ký cũng là tôi.”
Mẹ Phó: “Vậy tổng giám đốc?”
Tôi: “Tổng giám đốc cũng là tôi.”
Sao? Tôi kiêm hết bà không hài lòng à?
Mẹ Phó tức giận, bộ móng tay đỏ rực của bà giơ lên như muốn chọc thủng đầu tôi.
“Con…!”
Phó Minh lập tức chắn trước mặt tôi, còn em họ cũng vội vàng kéo bà ấy lại.
Cô ta liếc tôi một cái, giọng nhẹ nhàng yếu đuối:
“Trước đây em đã từng thực tập ở công ty của ba em, việc gì cũng biết . Anh họ có thể sắp xếp tùy ý, em không ngại cực khổ đâu.”
Là người ngủ chung giường với Phó Minh bao năm, ta mà muốn gì tôi đều đoán ra .
Quả nhiên, ta lạnh lùng buông một câu:
“Vậy thì đi quét toilet đi.”
Cô em họ lảo đảo, nước mắt rơi như mưa, vẻ đáng thương đến mức bất kỳ người đàn ông nào thấy cũng sẽ rung .
Nhưng Phó Minh không phải đàn ông.
Anh ta là thằng ngốc.
“Ý là gì? Tôi đâu có mắng , cũng đâu có đánh , sao lại khóc? Còn trẻ mà đã biết bày trò ăn vạ rồi à? Hay là cảm thấy dọn vệ sinh thì có gì không tốt? Chưa nghe câu ‘lao là vinh quang’ à? Cô không muốn quét toilet, có cả đống người muốn quét đấy! Làm như mình cao quý lắm ấy, cút—”
Chữ “cút” cuối cùng bị ta quát to đến nỗi muốn vỡ cả trần nhà.
Tôi nhịn đến mức run rẩy cả người.
8
Cuối cùng, em họ vẫn ở lại công ty, thực tập sinh cùng với đám sinh viên mới tốt nghiệp.
Bọn họ vừa rời đi, Phó Minh lập tức bế tôi lên đùi, ấm ức dụi đầu vào ngực tôi cọ cọ.
“Vợ ơi, sao em lại giữ ta lại, không thích ta mà.”
Tôi thật sự không biết nên giải thích với ta thế nào về chuyện em họ chính là người xuyên không thứ ba.
Dù có ra, với IQ của ta, tám phần là sẽ tưởng tôi lại nghĩ ra trò chơi thú mới.
Nghĩ đến những “chuyện xưa khó ”, tôi bất giác rùng mình một cái.
“Dù sao cũng là họ hàng của . Nếu không nhận, họ lại đồn đại linh tinh sau lưng , ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của .”
Phó Minh ngước lên, đôi mắt long lanh như chó con, lấp lánh tôi đầy ngưỡng mộ:
“Vợ ơi, em quá!”
Anh ta bĩu môi, đòi hôn.
Tôi giơ hai ngón tay kẹp lấy môi ta, bóp thành miệng con vịt.
Tôi thở dài, xoa trán:
“Thật hết cách với mà.”
Nói rồi, tôi cúi xuống hôn ta.
Lưỡi bị cắn nhẹ một cái, sau đó là những nụ hôn dày đặc rơi xuống sau tai, trên vai.
Tôi cảm thấy có gì đó khác lạ từ phía dưới.
Cả người cứng đờ, ta đầy khó tin.
Giọng ta trầm thấp, chậm rãi vang lên:
“Vợ ơi, em thơm quá.”
Là do tôi vừa tắm xong thôi mà.
“Vợ ơi, em có biết phim hoạt hình Heo Heo Siêu Đẳng không?”
“?”
Khoan, tôi biết định gì rồi, ơn, đừng !
Tôi giãy giụa yếu ớt như con cá chết, bàn tay phía sau vẫn kiên quyết siết chặt, thậm chí còn lật người tôi lại.
Anh ta bật khẽ, giọng lạnh lẽo như sát thủ đọc câu thoại cuối phim:
“Heo Heo Siêu Đẳng tên là gì?”
Đừng hỏi tôi, tôi không biết.
Tôi chỉ là một con cá chết bị hút cạn sức lực mà thôi.
9
Từ ngày em họ đi , tôi liên tục nhận tin báo từ các “quần chúng nhiệt ”.
Họ ta chẳng biết gì, lúc nào cũng giả vờ hiểu hết mọi thứ.
Quan trọng nhất là suốt ngày lấy cớ rót trà, mang nước, tận dụng mọi cơ hội để hỏi han ân cần Phó Minh.
Lễ tân: “Cô ta là gà mái à? Suốt ngày họ, họ, ói quá đi mất!”
Biểu cảm của bé sống hơn hẳn lúc việc.
Tôi: “…”
Lễ tân bày tỏ nỗi thất vọng:
“Chị Thu Địch, đôi khi chị không cần quá mạnh mẽ đâu! Muốn giữ chặt trái tim đàn ông, thì phải biết nũng một chút chứ!”
Không biết từ khi nào, Phó Minh đã xuất hiện sau lưng tôi, chậm rãi lên tiếng:
“Vợ ơi, không cần mạnh mẽ.”
“Vì sức mạnh của em… đã đến đây rồi!”
“?”
Tôi không chịu nổi trò “thần kim” này nữa.
Nhưng chuyện khiến tôi chịu không nổi hơn vẫn còn ở phía sau.
Tôi cử vài nhân viên giỏi đến dạy em họ việc.
Kết quả?
Một loạt người lần lượt bị ta cho phát khóc, rồi kéo nhau đến đòi tôi bồi thường tổn thương tinh thần.
Hết cách, tôi đành tự mình hướng dẫn.
Ai ngờ, ta thẳng thừng từ chối, còn tuyên bố tôi ghen tị với sắc đẹp và tài năng của ta.
Tôi: “…”
Làm ơn, có ai ôm tôi một cái không?
Tôi sắp vỡ vụn rồi đây.
Sau đó, không biết ta phát điên cái gì, nhất quyết muốn chứng minh năng lực của mình, chạy sang công ty đối thủ đàm phán hợp tác.
Kết quả là bị người ta sỉ nhục không thương tiếc, ôm một bụng nhục nhã quay về.
Cái mớ hỗn độn ta ra, cuối cùng vẫn là tôi và Phó Minh phải dọn dẹp.
Mệt thật sự.
Cảm giác như một ông lão tám mươi tuổi, gánh sáu mươi thùng nước, đội nắng chói chang tưới rau ở đầu thôn, để rồi phát hiện mình vừa tưới nhầm đất nhà hàng xóm.
Đối diện với những lời chỉ trích, em họ tái mét mặt, môi run run:
“Em… em cũng là vì công ty mà…”
Phó Minh “bốp” một tiếng, quăng bút xuống bàn, khẩy:
“Vậy nên mới vênh váo chạy sang công ty người ta đòi hợp tác? Đại tỷ, là ai ? Người ta dựa vào cái gì mà phải hợp tác với ? Cô có thể đại diện cho tôi, đại diện cho công ty à? Cô có kế hoạch hoàn chỉnh, có bộ phận nào hỗ trợ không?”
Tôi từ tốn pha cho mình một ly trà xanh, đồng gật đầu:
“Bạn bè có thể phản bội .
Anh em có thể rời bỏ .
Cuộc sống có thể lừa dối .
Tiền bạc có thể cám dỗ .
Nhưng có một thứ mãi mãi không thay đổi—
Chính là không biết thì chính là không biết, dù có dạy thế nào cũng không biết.”
Em họ đỏ hoe mắt, giọng đầy ấm ức:
“Anh chị sao có thể em như ? Em có ngốc thật, em có thể học mà…
Anh chị không dạy, sao em biết chứ?”
Tôi vỗ tay tán thưởng, giơ ngón cái khen ngợi:
“Tôi không dạy á?
Tôi còn thiếu nước chuyên gia về đào tạo cho luôn đấy!”
Tôi thở dài, lắc đầu:
“Chị em à, tôi cũng là người khổ như , tôi hiểu .”
Cô ta khóc lóc chạy mất.
Bạn thấy sao?