Quay lại chương 1 :
Mặt Chu Ngôn càng lúc càng tái, người cũng run lên bần bật.
Những người có mặt, chẳng ai có chút thương cảm nào dành cho ta.
Ngay cả bé Bối, cũng chỉ lặng lẽ đứng với ánh mắt lạnh nhạt.
Mãi cho đến khi chúng tôi lên xe chuẩn bị rời đi, ta vẫn đứng ngẩn ngơ như tượng.
Nhưng khi thấy logo xe chúng tôi ngồi, sắc mặt Chu Ngôn lập tức thay đổi, lao ra chắn trước đầu xe.
“Đây là Bentley? Thanh Thanh, em lấy đâu ra tiền mà mua xe này?”
Nhìn bộ mặt tham lam của Chu Ngôn, tôi cong môi nhạt.
“Tất nhiên là ba mẹ tôi xót tôi đi chen chúc xe buýt mệt mỏi nên mới mua cho tôi.”
Chu Ngôn ban đầu còn không tin, thấy ba mẹ không hề phản đối thì bắt đầu cảm thấy bất an.
“Ba, mẹ… nhà mình lấy đâu ra tiền mua xe đắt thế?”
Mẹ chồng lạnh giọng: “Chuyện trong nhà chúng tôi, sao phải cho biết?”
Chu Ngôn bắt đầu thở gấp: “Con mới là con ruột của ba mẹ, tiền trong nhà đều là của con!”
“Anh sớm đã không còn là con trai chúng tôi nữa rồi. Hôm nay, tất cả tài sản đã chuyển cho Thanh Thanh. Cô ấy mới là con của chúng tôi.”
Chu Ngôn ý đến tập tài liệu trong túi xách tôi, vội vàng giật lấy xem.
Khi thấy toàn bộ tài sản mười tỷ đã ba mẹ chồng chuyển hết cho tôi, mắt ta đỏ hoe.
Anh ta không thèm hỏi tiền đó từ đâu mà có, chỉ không ngừng gào lên rằng mình mới là con trai ruột, tiền là của mình.
Nhưng đáp lại ta, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của ba mẹ chồng.
Chu Ngôn cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.Đọc Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các , để ủ/ng h.ộ tác, giả !
Dưới ánh mắt kinh hoàng của ta, tôi từ tốn kéo cửa kính xe lên, nghênh ngang rời đi.
Không ai biết chúng tôi đã chuyển vào biệt thự sống, Chu Ngôn không tìm , đành phải liên lạc qua WeChat, cầu xin tôi đỡ với ba mẹ chồng giúp ta.
Tôi chẳng buồn phản hồi, trực tiếp chặn luôn.
Anh ta lại dùng vài tài khoản phụ để quấy rầy, tôi vẫn không đáp.
Tôi không hề sợ Chu Ngôn tìm đến tận nơi, chỉ là không ngờ… chúng tôi lại gặp lại nhanh đến .
Chu Ngôn tức giận người đàn ông bên cạnh tôi: “Trần Thanh Thanh, gã đó là ai? Cô dám cắm sừng tôi à?”
Anh ta gào to đến nỗi khiến người xung quanh ngoái lại .
Tôi nhíu mày: “Anh ăn cho đàng hoàng, đây là trai tôi.”
Chu Ngôn càng điên tiết: “Ai cho quen trai? Mau chia tay ngay cho tôi!”
Tôi lạnh đến cực điểm: “Tôi và đã ly hôn từ lâu rồi. Tôi quen ai thì liên quan gì đến ? Anh có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?”
Khi đó, Kỷ Lăng Xuyên – trai tôi – mỉm đúng lúc: “Thì ra là chồng cũ hả? Chào , nhờ mù mắt ly hôn với Thanh Thanh, tôi mới có cơ hội gặp người tuyệt vời như thế này.”
Vừa , ấy vừa ôm tôi vào lòng, ánh mắt thách thức Chu Ngôn.
7
Chu Ngôn tức đến mức giơ tay định đánh Kỷ Lăng Xuyên.
Nhưng khi thấy ấy cao 1m88, thân hình như tủ hai cánh, hắn lập tức chùn bước.
“Thanh Thanh, chúng ta chuyện riêng đi.”
Kỷ Lăng Xuyên chắn trước mặt tôi: “Có gì thì ở đây.”
Chu Ngôn siết chặt nắm : “Đây là chuyện giữa tôi và ấy, không liên quan đến .”
Tôi vỗ nhẹ tay Kỷ Lăng Xuyên, ra hiệu để ấy đứng chờ.
Ánh mắt ấy tôi như cún nhỏ bị bỏ rơi, đầy luyến tiếc.
Tôi phải hứa đi hứa lại là sẽ quay lại ngay, ấy mới miễn cưỡng buông tôi ra.
Cảnh tượng ấy lọt vào mắt Chu Ngôn, lửa giận trong mắt hắn như muốn bùng cháy.
Tôi vờ như không thấy, theo hắn ra chỗ khác.
“Tôi đã hỏi luật sư rồi, tôi là con trai duy nhất của ba mẹ tôi, tài sản đáng ra phải thuộc về tôi.”
Tôi ung dung gật đầu, ra hiệu hắn tiếp.
Bạn thấy sao?