Khi tôi cố đổ sữa lên chân mình, ép người nuôi lạnh lùng liếm sạch, thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một loạt bình luận bật lên:
【Nữ phụ mau dừng tay đi! Anh ta là đại lão tương lai trong giới quyền lực ở kinh thành đấy, sẽ khiến nhà sản rồi đẩy ra ngủ dưới gầm cầu mất!】
【Dù nữ phụ có ngu ngốc nhan sắc lại quá mức xinh đẹp, chỉ cần ấy đừng sỉ nhục nam chính nữa, rồi nũng mềm mỏng một chút, đảm bảo nam chính sẽ ngay!】
Xem xong mấy dòng bình luận, tôi nhíu mày, nhấc chân hung hăng giẫm lên cơ bụng rắn chắc của Tề Nhiên, còn dùng sức nghiền mạnh.
Bảo tôi mềm mỏng á? Đừng có mơ!
Kết quả là giây tiếp theo, đuôi mắt Tề Nhiên bỗng chốc đỏ bừng, cơ thể run lên, giọng trầm thấp khẽ rên: “Đại tiểu thư, tiếp tục đi…”
Bình luận vỡ trận.
【Khoan đã?? Sao nam chính trông có vẻ thích bị nữ phụ giẫm lên ??】
1
Khi tôi về đến nhà, đập vào mắt là cảnh Tề Nhiên đang giặt đồ lót cho tôi.
Những ngón tay thô ráp với vết chai liên tục vò giặt trong chậu nước, gương mặt căng thẳng, yết hầu khẽ trượt lên xuống, một giọt mồ hôi men theo trán chảy xuống. Vì trời nóng, thậm chí không mặc áo, để lộ cơ bụng rắn chắc, săn chắc đến mức lộ rõ từng đường nét mạnh mẽ.
Tôi đứng trước cửa, chằm chằm một lúc lâu rồi mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Tề Nhiên, dùng sức như là muốn hỏng đồ của tôi sao?”
Anh trầm mặc vài giây, rồi khàn giọng đáp:
“Xin lỗi, đại tiểu thư.”
Tôi cau mày, cảm thấy khó chịu.
Năm đó, mẹ tôi mãi không mang thai , nên đã nhận nuôi Tề Nhiên. Nhưng ngay năm sau, bà lại mang thai tôi. Từ khi tôi chào đời, sự quan tâm của cha mẹ dành cho Tề Nhiên ngày càng ít đi, và họ cũng ngầm đồng ý để tôi bắt nạt . Cứ thế, tôi đã trêu chọc suốt mười mấy năm trời.
Tôi liếc ly sữa đặt trên bàn trong phòng khách, khẽ nhướng mày:
“Tề Nhiên, ly sữa này chuẩn bị cho tôi à?”
Anh gật đầu, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
Khóe môi tôi cong lên, cầm ly sữa lên rồi dứt khoát đổ hết xuống chân mình. Sau đó, tôi lười biếng tựa lưng vào ghế sofa, nhấc nhẹ mũi chân về phía , cợt nhả:
“Anh trai à, chân em bẩn rồi, phiền liếm sạch giúp em nhé?”
Đồng tử của Tề Nhiên khẽ co lại, ngước lên tôi với vẻ không thể tin . Trông có vẻ không mấy nguyện nhỉ?
Tôi khó chịu cau mày, ngón chân trắng nõn khẽ lắc lư trước mặt :
“Nếu không nhanh lại đây, thì sẽ không chỉ đơn giản là liếm chân đâu đấy.”
Lời vừa dứt, đúng như tôi dự đoán, hơi thở của Tề Nhiên dần trở nên gấp gáp, đuôi mắt nhuốm một màu đỏ nhạt.
Tôi đầy đắc ý, nghĩ rằng lần này chắc chắn lại khiến tủi thân đến mức khóc nữa rồi.
Nhưng chưa kịp hưởng thụ khoảnh khắc chiến thắng, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một loạt dòng chữ kỳ lạ:
【Nữ phụ mau dừng tay đi! Anh ta là đại lão tương lai trong giới quyền lực ở kinh thành đấy, sẽ khiến nhà sản rồi đẩy ra ngủ dưới gầm cầu mất!】
【Bắt đại lão quyền lực liếm chân cho mình, nữ phụ này mặt dày đến mức nào trời?】
【Dù nữ phụ có ngu ngốc nhan sắc lại quá mức xinh đẹp, chỉ cần ấy đừng sỉ nhục nam chính nữa, rồi nũng mềm mỏng một chút, đảm bảo nam chính sẽ ngay!】
Tôi khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu ra.
Tề Nhiên là “đại lão kinh thành”, là “nam chính” mà họ đến. Còn tôi – con nhỏ nữ phụ điêu ngoa này – tương lai sẽ bị ta giẫm nát, khiến nhà tôi sản, rồi bị đuổi ra đường sống dưới gầm cầu?
Không thể nào, kịch bản này quá hoang đường rồi đấy! Lại còn dám nguyền rủa tôi sản sao?
Một cơn giận vô cớ dâng trào trong lòng tôi. Tôi dùng mũi chân móc lấy dây thắt lưng của Tề Nhiên, mạnh mẽ kéo lại gần.
Ánh mắt bỗng chốc siết chặt, cơ thể lảo đảo bị ép phải quỳ một gối trước mặt tôi, giọng vừa khàn vừa run:
“Đại tiểu thư…”
Tôi hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đạp mạnh lên cơ bụng rắn chắc của , còn dùng sức nghiền xuống.
【Trời ạ! Cô ta điên rồi sao?】
【Dám sỉ nhục nam chính như thế, chắc chắn ấy hận ta đến mức muốn băm vằm thành trăm mảnh!】
【Thắp cho nữ phụ một nén nhang…】
Tôi vốn muốn một kẻ xấu, giờ thấy mấy dòng bình luận này, tôi lại càng đắc ý, lên.
Giây tiếp theo, đuôi mắt Tề Nhiên bỗng đỏ lên, hơi thở rối loạn, nặng nề hơn, giống như đang đắm chìm trong một loại khoái cảm xen lẫn đau đớn.
“Đại tiểu thư, tiếp tục đi…”
…Hả?
Tôi hơi ngơ ngác.
Phản ứng này của Tề Nhiên trông giống như bị tôi bắt nạt đến phát khóc, lại có gì đó… không đúng lắm.
Tôi vô thức liếc đám chữ kỳ lạ trước mắt.
【Phản ứng của nam chính này là sao? Không phải chứ?? Sao trông có vẻ như hắn thích bị nữ phụ giẫm lên ?】
【Mẹ ơi! Nam chính, đừng có bị nhan sắc của nữ phụ mê hoặc! Cô ta xấu tính lắm đấy!】
Tôi lại Tề Nhiên.
Anh ta bị tôi giẫm lên, không những không tránh, mà còn hơi nhích lại gần hơn.
Ngay lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Tề Nhiên đúng là một tên biến thái.
Tôi vội vàng đẩy ra, nhanh chóng xỏ giày rồi chạy thẳng về phòng.
Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đầy thất vọng phía sau lưng mình.
2.
Tối hôm đó, tôi mơ suốt cả đêm.
Trong mơ, Tề Nhiên như một con mị ma, giọng khàn đặc, mắt đỏ hoe, quỳ dưới chân tôi, không ngừng cầu xin và đòi hỏi.
“Đại tiểu thư, cho tôi đi.”
“Đại tiểu thư, lại trừng tôi đi.”
Tôi choàng tỉnh.
Bốp bốp! Tôi tự tát hai cái vào mặt mình.
Tôi có thể là một kẻ xấu, tôi không phải là một tên biến thái!
Những giấc mơ kiểu này, cấm tiệt! Không mơ thêm lần nào nữa!
Vừa lầm bầm mắng bản thân, tôi vừa lục tủ lấy một bộ đồ lót sạch để thay. Nhưng vừa cầm lên, tôi bỗng nhíu mày.
Rõ ràng là đồ mới mua không lâu, tại sao vải lại có dấu hiệu bị mòn như đã mặc nhiều lần?
Tôi không nghĩ ra, cũng nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên.
Ăn sáng xong, tôi lên xe để tài xế đưa đến trường.
3.
Vừa vào trường, tôi liền thấy học sinh mới chuyển đến – Tống Sương, đang nắm chặt tay Tề Nhiên, khuôn mặt đầy lo lắng, dường như đang gì đó.
Tôi tò mò lại gần, vừa lúc nghe ta :
“Bạn học Tề Nhiên, tôi nghe cậu sống ở nhà họ Tề rất khổ sở, bị Tề Hựu Ninh bắt nạt đúng không? Đừng sợ, tôi sẽ với ấy, bảo ấy đừng nữa…”
Tống Sương nở một nụ dịu dàng, lại cố ý để lộ vết bầm tím trên tay.
【Nữ chính có ý gì đây? Cố để lộ vết thương trước mặt nam chính, ám chỉ là do nữ phụ đánh à? Quá thâm sâu rồi!】
【Mấy người trên kia biết gì mà ? Nữ chính ngoài mặt yếu đuối, bên trong mạnh mẽ, có thủ đoạn mới tự bảo vệ bản thân!】
【Nói xấu người khác mà cũng thành “có thủ đoạn tự vệ”, đúng là không biết xấu hổ!】
Tôi chằm chằm những dòng bình luận này, giận đến mức huyết áp tăng vọt.
Thủ đoạn? Chẳng phải là bôi nhọ tôi hay sao?!
Tức giận bùng lên, tôi xông thẳng tới, gọi lớn:
“Tề Nhiên!”
Nghe thấy giọng tôi, quay đầu lại. Khuôn mặt vốn lạnh lùng bỗng trở nên mềm mại hơn hẳn khi đối diện với tôi.
“Đại tiểu thư.”
Tôi lạnh mặt, túm lấy cà vạt của , kéo mạnh về phía mình.
Cái gì mà nam chính với nữ chính chứ? Dù Tề Nhiên chỉ là con nuôi của nhà họ Tề, danh nghĩa vẫn là thiếu gia nhà tôi.
Muốn dính lấy ? Tống Sương có xứng không?
Tôi ta, lạnh lùng :
“Bớt giở trò đi, tránh xa người nhà tôi ra.”
Lúc trước trong lớp ta liên tục xấu tôi, khiến cả lớp lập tôi, tôi còn nhịn. Nhưng bây giờ còn muốn tới trước mặt Tề Nhiên bôi nhọ tôi nữa à?
Tống Sương cắn môi, hốc mắt đỏ lên, giọng mang theo tiếng nghẹn ngào:
“Tôi chỉ là thấy thương cho học Tề Nhiên thôi… Cùng là người nhà họ Tề, tại sao cậu có thể đối xử tệ với ấy như ?”
Tôi suýt tức đến bốc khói.
Đồ trà xanh tôi bao giờ ngược đãi Tề Nhiên chứ? Chẳng lẽ là ăn uống không cho ta phần chắc?!
Tôi vừa định tranh luận với Tống Sương, một bàn tay thô ráp ấm áp bỗng bao trọn lấy tay tôi.
Tề Nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra sau lưng , ánh mắt về phía Tống Sương lạnh lẽo và tàn nhẫn. Giọng trầm thấp đầy cảnh cáo:
“Tôi là của đại tiểu thư, ấy muốn gì với tôi cũng , không cần lo.”
Bị chàng trai mình thầm thích lạnh lùng quát mắng, Tống Sương lập tức nước mắt rưng rưng, cắn môi mà không nên lời.
【Trời ơi! Nam chính dám đối xử với nữ chính như sao? Đợi mà xem, tương lai thế nào cũng có màn truy thê hỏa táng tràng!】
Bạn thấy sao?