Lương Hiểu Hiểu vội vàng với tôi, giọng đầy vẻ sốt ruột:
“Du Âm, tôi chỉ không cam tâm khi thấy cậu bị đối xử như , nên mới lừa cậu đến đây để xả giận! Bây giờ tôi sẽ lên sân khấu giúp cậu đòi lại công bằng!”
Cô ấy xong, lập tức quay người định chạy lên sân khấu.
Tôi đứng yên, bình tĩnh theo ấy, chậm rãi mở miệng:
“Lương Hiểu Hiểu, Lương Thiên… là chị họ của cậu đúng không?”
Tôi nhớ mang máng, hồi đại học có lần từng nghe ấy nhắc qua rằng mình có một người chị họ.
Nghe tôi , Lương Hiểu Hiểu lập tức sững người tại chỗ, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Tôi bật châm biếm:
“Chị họ cậu nhờ cậu đưa tôi đến đây, để tôi loạn, khiến tôi trở thành trò cho mọi người à?”
Lương Hiểu Hiểu đứng im, không gì.
Rõ ràng, tôi đã đoán trúng.
Tôi nhếch môi, giọng điệu khinh thường:
“Cậu và chị họ cậu xem Thẩm Dục như bảo bối, điều đó không có nghĩa là người khác cũng .”
Tôi liếc mắt xung quanh.
Bữa tiệc chuẩn bị rất công phu, tất cả đều sắp đặt tỉ mỉ.
Một người, hai người đều mong tôi xuất hiện ở đây.
Nếu đã như , tôi cũng chẳng việc gì phải nền cho họ.
Tôi tìm một chỗ ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa quan sát mọi thứ.
Hạ Yến Châu đi công tác rồi, hôm nay không có mặt.
Lúc này, Lương Hiểu Hiểu lại tức tối lao đến trước mặt tôi, chỉ trích:
“Tống Du Âm, cậu chuyện kiểu gì thế! Tôi thấy cậu chỉ đang ‘ăn không thì đạp đổ’ thôi! Anh rể tôi và chị họ tôi cảm tốt đẹp, cậu ghen tị nên mới bôi nhọ ấy đúng không?”
Tôi nhạt, còn chưa kịp đáp lời, thì bỗng một giọng nữ mang theo tiếng nức nở chen vào.
Buổi lễ đính hôn trên sân khấu đã kết thúc, chẳng biết từ khi nào Lương Thiên đã đi đến chỗ tôi.
Khi ánh mắt tôi và ta chạm nhau, ta lập tức lao về phía tôi, nắm chặt lấy tay tôi, giọng run rẩy đầy đáng thương:
“Cô Tống, cầu xin đừng trách A Dục! Anh ấy mất trí nhớ rồi, không còn nhớ nữa, bây giờ chỉ tôi, đây không phải là lỗi của ấy!
Nếu thấy không cam lòng, cứ trút giận lên tôi cũng , có thể đánh tôi, mắng tôi, tôi đều chấp nhận!
Tôi… tôi có thể quỳ xuống trước mặt cũng ! Chỉ cần đừng oán trách A Dục!”
Lương Thiên xong, tác rất nhanh, bấu chặt lấy cổ tay tôi, móng tay ta đâm sâu vào da thịt tôi, đau đến mức tôi theo phản xạ hất mạnh tay ra.
Tôi không dùng quá nhiều sức, ta lại hét lên một tiếng, sau đó ngã xuống đất.
Giây tiếp theo, một lực mạnh đẩy tôi về phía sau.
Hôm nay tôi đi giày cao gót, bị đẩy như , lập tức mất thăng bằng, cổ chân trẹo sang một bên.
Cơn đau nhói dữ dội truyền đến, khiến tôi suýt nữa rơi nước mắt.
Thẩm Dục trừng mắt, tức giận tôi, giọng đầy chỉ trích:
“Tống Du Âm, quá đáng lắm rồi! Ai cho phép đến lễ đính hôn của tôi và Thiên Thiên rồi ức hiếp ấy hả? Cô xem tôi là không khí sao?!
Mau xin lỗi Thiên Thiên ngay!”
Những vị khách trong đại sảnh vốn đã ý đến tôi từ lúc tôi xuất hiện.
Lúc này, mọi người càng thích thú hóng chuyện hơn, từng người từng người vây lại, bàn tán xôn xao.
Có người lên tiếng:
“Cô Tống, và Thiếu gia Thẩm đã là quá khứ rồi, không còn liên quan gì nữa, đến rối lễ đính hôn của ấy thế này không hay đâu.”
“Đúng thế, người phải biết điều một chút, người ta đã không nữa rồi, dù có cố chấp cũng vô ích. Hơn nữa, trái ép chín cũng chẳng ngọt !”
Lương Thiên ngồi trong lòng Thẩm Dục, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng kéo tay áo ta, dịu dàng :
“A Dục, không sao đâu, em không trách chị Du Âm đâu… Chị ấy thấy và em bên nhau, trong lòng khó chịu cũng là bình thường, chị ấy trách em, hận em cũng là bình thường. Chỉ cần chị ấy không trách là rồi…”
Thẩm Dục ôm ta vào lòng, nhẹ giọng an ủi:
“Không phải lỗi của em.”
Sau đó, ta lạnh lùng quay sang tôi, giọng điệu kiên quyết:
“Tống Du Âm, bất kể trước đây chúng ta từng có quan hệ gì, mọi chuyện đã kết thúc từ hai năm trước rồi!
Bây giờ người tôi là Thiên Thiên, nếu dám bắt nạt ấy, tôi sẽ không tha cho ! Mau xin lỗi Thiên Thiên ngay!”
Tôi khẽ nheo mắt, thoáng qua Lương Thiên.
Ở góc độ mà chỉ tôi có thể thấy, ta nhếch môi đầy khiêu khích.
Tôi khẽ cong môi, nở nụ nhàn nhạt.
“Được thôi.
Tôi xin lỗi.”
Giây tiếp theo, tôi giơ tay lên, tát mạnh vào mặt ta.
Một bên mặt.
Xong, có vẻ không cân đối cho lắm, tôi lại tát thêm một bên nữa.
Đối xứng.
Lương Thiên hét lên thất thanh, bật khóc.
Thẩm Dục tức đến đỏ mắt, giơ tay lên định đánh tôi.
Nhưng nhóm của ta lập tức chạy tới giữ chặt ta lại.
Bọn họ hạ giọng, thấp giọng nhắc nhở ta:
“Đừng quá đà, nếu không sau này cậu khôi phục trí nhớ sẽ khó thu dọn hậu quả đấy!”
“Thiên Thiên sao mà so với Du Âm, đừng để cảm lấn át lý trí!”
Thẩm Dục còn định gì đó, lúc này, một giọng cất lên:
“A Châu, cậu về rồi! Mau lại đây, Du Âm bị trẹo chân rồi, đưa ấy về trước đi!”
Nghe thấy thế, tôi theo phản xạ quay đầu lại.
Chỉ thấy Hạ Yến Châu đang chậm rãi bước đến từ xa.
8
Trên ghế sau xe.
Hạ Yến Châu trầm mặt, tháo giày của tôi, đặt chân tôi lên đùi .
Tôi , nghi ngờ hỏi:
“Không phải đi công tác sao? Sao lại quay về rồi?”
“Xong việc sớm, vào nhóm chat thấy họ em đến tiệc đính hôn của Thẩm Dục.”
Tôi biết trong vòng bè của họ có một nhóm chat chung.
Hai năm Thẩm Dục “giả chết”, ta không ít lần chia sẻ cuộc sống vui vẻ của mình trong nhóm đó.
Tôi liếc quần áo của Hạ Yến Châu, vẫn là bộ đồ mặc lúc sáng khi gọi video với tôi.
Với tính cách của , sau khi xuống máy bay nhất định sẽ thay đồ.
Vậy mà bây giờ vẫn mặc nguyên bộ này, có lẽ đã chạy thẳng đến đây mà không ghé qua nhà.
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định giải thích:
“Tôi bị Lương Hiểu Hiểu lừa đến đó, Lương Thiên là chị họ của ấy.”
Hạ Yến Châu tôi, ánh mắt sâu thẳm, không gì.
Tôi nhẹ, giọng bình thản:
“Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, tôi và Thẩm Dục đã kết thúc từ hai năm trước rồi, tôi không có ý định đi cướp hôn đâu.”
Anh không đáp, sắc mặt rõ ràng dịu lại.
Anh đưa tôi đến bệnh viện, chụp phim kiểm tra. May mắn không bị gãy xương, cũng không nhẹ, phải nghỉ ngơi một tháng, không đi lại tùy tiện.
Lúc bác sĩ bó bột cho tôi, Hạ Yến Châu không biết đã đi đâu.
Bên ngoài phòng bệnh.
Anh đứng trên hành lang, nghe điện thoại từ trợ lý.
“Hạ tổng, hợp tác giữa Hạ gia và Thẩm gia đã hoàn toàn hủy bỏ. Một số dự án còn liên kết vẫn đang đẩy nhanh quá trình chấm dứt. Nhưng Thẩm Dục đã gọi điện hỏi, là không thể liên lạc với .”
Giọng lạnh nhạt: “Không cần để ý.”
“Vâng.”
9
Sau khi bó bột xong, Hạ Yến Châu quay lại phòng bệnh, đưa tôi về nhà.
Những ngày tiếp theo, sợ tôi buồn chán, luôn ở nhà bên cạnh tôi, không ra ngoài.
Cho đến ngày tháo bột, định gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra, tôi từ chối.
Hơn một tháng không ra ngoài, tôi muốn ra ngoài một chút, nên quyết định đến bệnh viện.
Lúc xuống xe, tôi cảm thấy mình có thể tự đi, lại nhất quyết bế tôi vào phòng khám.
Không lay chuyển , tôi đành phải đồng ý. Nhưng ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh khiến tôi có chút ngại ngùng, chỉ có thể vùi mặt vào ngực .
Bạn thấy sao?