Năm tôi và Thẩm Dục nhau sâu đậm nhất, ta gặp tai nạn xe và qua đời.
Mọi người đều nghĩ tôi sẽ suy sụp, tôi không khóc cũng không loạn.
Hai năm sau, trong một lần cờ gặp gỡ ở phòng bao, Thẩm Dục đang ôm một nhỏ, hôn nhau đầy đam mê.
Anh em của ta vội vàng tiến lên giải thích với tôi:
“Năm đó sau vụ tai nạn, A Dục bị thương rất nặng, trở thành người thực vật. Bây giờ cậu ấy mới tỉnh lại đã mất trí nhớ… Vì không muốn em cứ mãi thấp thỏm lo lắng, nên bọn đã không cho em biết.”
Thẩm Dục đẩy kia ra, đi đến trước mặt tôi, thuận thế nhíu mày :
“Nghe em là vợ sắp cưới của tôi? Dù tôi không nhớ ra, nể em luôn nhớ nhung tôi, tôi sẽ thực hiện lời hứa kết hôn với em.”
Tôi khẽ mỉm , mở miệng :
“Họ lừa đấy, chúng ta không quen nhau đâu.”
Thẩm Dục không biết rằng, ngay ngày ta giả chết, tôi đã nhận một đoạn video.
Trong video, Thẩm Dục với người khác:
“Chỉ nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn chỉ có mỗi Du Âm bên cạnh, tôi đã không chịu nổi.
Tôi giả chết để chơi thêm vài năm, mấy người nhớ an ủi ấy nhiều vào, đừng để ấy nghĩ quẩn.”
Anh ta cũng không biết rằng, trong hai năm ta giả chết, tôi cũng đã có người đàn ông khác.
1
Bạn bè xung quanh sững sờ trong giây lát, sau đó lần lượt khuyên nhủ:
“Du Âm, sao em có thể không quen biết A Dục chứ? Là bọn giấu em, không liên quan gì đến A Dục cả.”
“Đúng , Du Âm, bọn cũng vì muốn tốt cho em, sợ em cứ mãi lo lắng không yên. Bây giờ A Dục vất vả lắm mới tỉnh lại, em đừng giận dỗi với cậu ấy nữa.”
Cả phòng bao tràn ngập những lời trách móc.
Chưa đợi tôi mở miệng, một tiếng khẩy đã vang lên trước.
Thẩm Dục đứng dậy khỏi sofa, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, lười biếng mà đầy tự mãn mở miệng:
“Không quen thì thôi, đỡ phải bận tâm chịu trách nhiệm.”
Cô nhỏ bên cạnh thuận thế khoác lấy cánh tay Thẩm Dục, ngước khuôn mặt e lệ mà hồi hộp lên:
“Anh A Dục… Em quen mà, còn ấy không biết điều thôi. Em… em nguyện ý gả cho , không?”
Thẩm Dục không gì, chỉ nhàn nhạt liếc tôi một cái, sau đó vòng tay ôm lấy eo ấy, cúi đầu hôn xuống.
Bạn bè xung quanh thấy , liền đồng loạt che mắt tôi, an ủi:
“Du Âm, A Dục mất trí nhớ rồi, em cũng biết mà, trước đây cậu ấy em nhất đấy.”
“Đúng , Âm Âm, em nên quan tâm A Dục nhiều hơn, giúp cậu ấy nhanh chóng nhớ lại em mới phải, đừng giận dỗi nữa.”
Tôi mở miệng, định gì đó với đám của Thẩm Dục, đột nhiên một cơn đau nhói truyền đến từ bụng.
Sắc mặt tôi theo phản xạ trở nên tái nhợt, không muốn tiếp tục ở lại nữa, liền xoay người rời khỏi phòng bao.
Tôi đi rất nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người trong phòng đều chưa kịp phản ứng.
Mãi đến khi bóng tôi hoàn toàn biến mất, họ mới thở dài Thẩm Dục:
“A Dục, lần này chơi quá trớn rồi. Du Âm thật sự ghen, giận đến mức mặt cũng trắng bệch. Đừng để ấy thật sự rời xa cậu đấy.”
Thẩm Dục cong khóe môi , dựa lưng vào sofa.
“Du Âm dễ dỗ mà. Hai năm không gặp, tôi không tin ấy không còn nhớ tôi.
Huống hồ gì bây giờ tôi mất trí nhớ, đợi chơi chán rồi, chỉ cần với ấy rằng tôi đã khôi phục ký ức, những chuyện trước kia không phải ý muốn của tôi. Không cần xin lỗi, chỉ cần ngoắc tay một cái, ấy lại quay về thôi.”
2
Rời khỏi phòng bao, tôi không nhịn nữa, ngồi xổm xuống đất.
Cơn đau quặn thắt từ bụng từng đợt kéo đến, đến mức tôi không còn sức lực để đi vào nhà vệ sinh.
Cho đến khi một bóng đen bao trùm lên đỉnh đầu tôi.
Một giọng quen thuộc vang lên:
“Sao, đau lòng rồi, muốn quay lại với ta à?”
Tôi ngước mắt lên, liền thấy không xa phía trước, Hạ Yến Châu khoanh tay dựa vào khung cửa, nhàn nhạt tôi.
Anh mặc một bộ đồ đen, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm ẩn trong ánh sáng mờ nhạt, không thể rõ cảm .
Dưới ánh đèn vàng, đôi môi mỏng của có những đường nét sắc sảo mà tinh tế.
Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác oan ức khó diễn tả.
Nước mắt bất giác trào ra.
Hạ Yến Châu hoảng loạn cực độ, vội vàng bỏ tay xuống, bước nhanh về phía tôi.
“Đừng khóc, sau này không nữa.”
Anh rất cao, cũng rất mạnh.
Chỉ bằng một tay đã bế tôi lên khỏi mặt đất.
Hương tuyết tùng thoang thoảng, len lỏi vào khoang mũi, khiến lòng người rung .
Tôi thuận thế vòng tay ôm lấy cổ , mở miệng yếu ớt:
“Đau bụng…”
Hạ Yến Châu hơi khựng lại: “Đến sớm à?”
Tôi khẽ gật đầu, vô chạm môi vào cằm , rồi tựa đầu lên bờ vai rộng lớn.
Hạ Yến Châu bế tôi lên xe, bật hệ thống sưởi, rồi :
“Chờ trên xe, đi mua đồ cho em.”
Nói xong, đóng cửa xe, xoay người rời đi.
Ánh đèn đường vàng vọt phủ lên bóng lưng cao lớn của .
Không lâu sau, một tin nhắn video gửi đến.
Là từ Hạ Yến Châu.
“Loại em thường dùng hết hàng rồi, mấy loại này em xem thử có không?”
Tôi đang định chọn, thì bỗng một giọng quen thuộc vang lên trong video, mang theo sự kinh ngạc:
“Tối nay gọi cậu đi uống rượu không đi, hóa ra là ở đây mua đồ cho con hả!
Cậu đang gọi video với ai đấy? Mau cho tôi xem nào, rốt cuộc là vị thần phương nào mà khiến Hạ tổng của chúng ta khai ngộ rồi!”
Thẩm Dục vừa vừa định nhào tới giật điện thoại của Hạ Yến Châu.
Tôi theo phản xạ nghiêng mặt khỏi ống kính.
Nhưng Thẩm Dục không chạm vào điện thoại của .
Chỉ thấy Hạ Yến Châu nhàn nhạt liếc mắt một cái, Thẩm Dục lập tức rụt tay lại.
“Được rồi, rồi, cậu quý báu như , lần sau nhớ dẫn người ta ra mắt nhé!
À đúng rồi, Yến Châu, tôi gặp Du Âm rồi. Cô ấy đi nhầm phòng, bắt gặp tôi đang hôn người khác, suýt nữa thì sợ chết khiếp. May mà em tôi phản ứng nhanh, bịa ra chuyện mất trí nhớ.
Đợi chơi thêm chút nữa, tôi sẽ là mình nhớ lại.
À mà đúng rồi, Yến Châu, cậu giúp tôi nhiều lắm đó! Hồi đó tôi chưa chơi đủ, cũng nhờ cậu bày kế giả chết, thật sự quá hữu dụng!”
Màn hình điện thoại hơi rung nhẹ.
Một giây sau, cuộc gọi bị cắt.
3
Mười phút sau, Hạ Yến Châu quay lại.
Anh không dám tôi, chỉ lặng lẽ đưa đồ rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khóa cửa xe.
“Anh đã nhờ người mang trà gừng táo đỏ đến nhà rồi, em… về nhà uống không?”
Giọng của mang theo chút cẩn thận, khiến tôi bất giác cảm thấy buồn .
Hạ Yến Châu là cậu ấm nổi danh của Bắc Kinh.
Cũng là em tốt nhất của Thẩm Dục.
Trước đây, mỗi khi tôi cùng Thẩm Dục đi ăn, Hạ Yến Châu luôn có mặt.
Lúc ấy, đối với tôi vô cùng lạnh nhạt.
Đặc biệt là mỗi lần tôi và Thẩm Dục bị bè xung quanh trêu ghẹo, bắt thể hiện cảm, thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái, thậm chí còn tỏ rõ vẻ chán ghét.
Vì , trong giới ai cũng nghĩ rằng ghét tôi.
Mãi cho đến sau này…
Vào cái ngày Thẩm Dục “chết giả”, tôi nhận một đoạn video.
Do chính Hạ Yến Châu gửi đến.
Trong video, Thẩm Dục với người khác, vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý:
“Chỉ nghĩ đến việc kết hôn rồi cả đời chỉ có mỗi Du Âm, tôi đã không chịu nổi rồi.
Tôi giả chết để chơi thêm vài năm, mấy người nhớ an ủi ấy nhiều vào, đừng để ấy nghĩ quẩn.”
Tôi không ngờ rằng…
Cái màn kịch giả chết này, lại chính là chủ ý của Hạ Yến Châu.
Người đàn ông này, quả thật rất có tâm cơ.
Bạn thấy sao?