Quay lại chương 1 :
Em trai tôi không có gì phải giấu, lập tức gật đầu đồng ý mà không hề do dự.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đưa về đồn công an, chuẩn bị gọi bác sĩ đến xét nghiệm ADN không xâm lấn.
Lúc đầu, Diệp Vãn Ngâm còn ra sức chống cự, khóc lóc đòi không xét nghiệm.
Nhưng đột nhiên, thái độ ta thay đổi 180 độ, ngoan ngoãn vén tay áo lên, tự đưa tay cho bác sĩ lấy máu.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ vừa rồi.
Chẳng mấy chốc, cả hai bên đều đã lấy mẫu máu xong xuôi.
Khi rời khỏi phòng lấy máu, Diệp Vãn Ngâm ghé sát tai tôi, giọng lạnh lùng:
“Thẩm Chi Ý, đừng phí công vô ích nữa. Em trai cậu đời này định sẵn là một kẻ hiếp dâm.”
Chương 8
Tôi ngồi chờ trong đồn cảnh sát, lòng nóng như lửa đốt, liên tục đồng hồ.
Bạn bè và người quen thi nhau nhắn tin tới.
Có người tin chắc em trai tôi không thể ra chuyện đó.
Cũng có kẻ nhân cơ hội trên nỗi đau người khác, em tôi đáng đời.
Thậm chí có người gửi tôi các đường link trên mạng – lúc đó tôi mới biết, sự việc đã bùng nổ khắp Internet.
Những lời bình luận ác độc và các thông báo từ chối tiếp nhận của hàng loạt trường đại học đối với em trai tôi đã lan rộng khắp các nền tảng.
Rất nhanh, bố mẹ tôi cũng nhận tin và vội vã đến đồn cảnh sát.
Mẹ tôi vừa vào cửa đã tát thẳng vào mặt Diệp Vãn Ngâm, gào lên trong đau đớn:
“Nhà chúng tôi rốt cuộc đã gì ? Sao nhất định phải hủy hoại Chi Hành như thế!”
Ngay sau đó, bà quỳ sụp trước mặt Diệp Vãn Ngâm, nước mắt đầm đìa, cầu xin không ngừng.
“Tôi xin ! Xin tha cho Chi Hành! Nó mới mười tám tuổi, tương lai còn dài, không thể bị hủy hoại chỉ vì chuyện này!”
Bố tôi cũng run tay móc ví, rút ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa về phía Diệp Vãn Ngâm.
“Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình tôi. Xin cầm lấy, chỉ cần với cảnh sát rằng con tôi vô tội, chuyện gì chúng tôi cũng chấp nhận.”
Diệp Vãn Ngâm bố mẹ tôi khúm núm van xin, khẽ nhếch môi khinh miệt.
“Dựa vào cái gì chứ? Con các người sai, nó không đưa ra chứng cứ, thì vào tù ngồi là nhẹ rồi.”
“Còn cái thẻ này… đúng ra cũng là phần tôi nên nhận.”
Cô ta đưa tay định nhận lấy, tôi vung tay hất ra.
“Cô…” – Diệp Vãn Ngâm trừng mắt tôi đầy thù hận.
Còn chưa kịp mở miệng phản pháo, cảnh sát đã xuất hiện, tay cầm kết quả giám định.
Tôi dán chặt mắt vào khuôn mặt Diệp Vãn Ngâm, mong chờ sự sợ hãi hay hốt hoảng hiện lên — không.
Cô ta vẫn điềm nhiên, thậm chí còn mang theo nét tự tin lạnh lùng.
Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, không ai lên tiếng.
Cảnh sát mở báo cáo ra, giọng trầm ổn vang lên:
“Sau khi xét nghiệm, kết quả xác định đứa trẻ trong bụng Diệp Vãn Ngâm…”
Chương 9
Cảnh sát dừng lại hai giây, mà tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập loạn không ngừng.
Tôi sợ.
Sợ sẽ phải nghe một kết quả nằm ngoài dự đoán.
Nếu đúng như … tôi thực sự không biết phải sao để minh oan cho em trai mình nữa.
Bạn thấy sao?