Tôi cố nén cơn giận, thản nhiên : “Mỗi lần trước kỳ thi, cậu đều kéo tớ ôn bài, thực sự ảnh hưởng đến việc học của tớ. Trước đây tớ không so đo, lần này là thi đại học, tớ không thể đánh cược.”
Diệp Vãn Ngâm tức đến đỏ mặt: “Thẩm Chi Ý, chính cậu từng sẽ giúp tớ cả đời, giờ lại chê tớ? Cậu chẳng phải đang trách tớ cản đường giấc mơ đại học của cậu sao? Được rồi, là tớ xứng đáng thi trượt, xứng đáng kém cậu một bậc, cậu hài lòng rồi chứ?”
Cô ta vừa khóc vừa bỏ chạy, mỗi bước đều chậm lại, rõ ràng là đợi tôi chạy theo dỗ dành.
Tôi không để ý đến chiêu trò đó, cứ thế đạp xe về thẳng nhà.
Vừa đến nơi, thấy bố mẹ ló đầu ra đón tôi, nước mắt tôi bỗng dưng trào ra.
May mà tôi có cơ hội thay đổi số phận.
Suốt bữa tối, tâm trạng tôi cứ giằng co giữa vui mừng và lo lắng.
Vui vì đã ngăn Diệp Vãn Ngâm đến ở, lo vì sợ ta sẽ viện cớ khác để chen vào, rồi tái diễn thảm kịch như kiếp trước.
Mãi đến khi mẹ gọi tôi đi tắm rồi ngủ, sợi dây căng chặt trong lòng mới dịu xuống đôi chút.
Tôi lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, miệng lẩm nhẩm hát nho nhỏ, lòng nhẹ nhõm không thành lời.
Chỉ cần hôm nay Diệp Vãn Ngâm không ngủ lại nhà, em trai tôi sẽ không bị gán cho cái mác “đồi bại”.
Nhưng tôi chưa kịp vui lâu, một giọng quen thuộc chợt vang lên bên tai khiến máu trong người tôi như đông cứng lại.
“Chi Ý, không phải cậu bảo sẽ đưa tớ về nhà ở tạm sao? Sao cậu bỏ tớ lại rồi tự về trước ?”
Tôi cứng đờ quay đầu lại, Diệp Vãn Ngâm đang ngồi trên ghế sô pha nhà tôi, mặt mày rạng rỡ, ánh mắt đầy đắc ý.
Tôi lắp bắp “Cậu… sao biết nhà tớ?”
Mẹ tôi liếc tôi trách móc: “Còn hỏi à? Nếu không phải dì Chu dưới lầu thấy con bé lang thang trong khu nhà, tối nay chắc nó phải ngủ ngoài đường rồi!”
Tôi gượng , cảm giác bất lực từng bị đè nén lại trào dâng.
Chẳng lẽ, dù tôi có sống lại một đời, vẫn không thể thay đổi gì sao?
Tôi cắn đầu lưỡi, ép bản thân bình tĩnh.
Nếu đã không đuổi ta, thì cứ chờ xem lần này ta định vu oan cho em tôi bằng cách nào.
Chương 3
Tôi đập nhẹ vào đầu mình, xin lỗi một tiếng.
“Vãn Ngâm à, cậu xem trí nhớ tớ này, quay lưng một cái là quên mất. May mà cậu thông minh, biết tự tìm đến tận nơi.”
Bố mẹ tôi vì muốn chúng tôi yên tâm ôn thi, chủ đề nghị nhường phòng ngủ cho Diệp Vãn Ngâm, còn họ thì đi ở khách sạn.
Tôi Diệp Vãn Ngâm vừa trò chuyện với mẹ tôi, ánh mắt lại không rời khỏi em trai tôi dù chỉ một giây, tay tôi càng lúc càng siết chặt.
Tôi không nhịn nữa, bèn lấy cớ kèm toán cho ta, kéo ta vào phòng tôi.
Cô ta mà nghe tới toán là buồn ngủ, với ta thì toán chẳng khác gì liều thuốc an thần.
Quả nhiên, lúc đầu ta còn cố gượng tỉnh, miễn cưỡng không để mình gục xuống.
Nhưng mới giải mấy bài, dù có cắn nát môi đến chảy máu cũng không ngăn cơn buồn ngủ kéo tới.
Thấy ta nửa mê nửa tỉnh, tôi rót hai viên melatonin từ lọ trên đầu giường, nhẹ nhàng đẩy vai ta.
“Vãn Ngâm, uống hai viên vitamin này vào đi, tỉnh táo một chút, tớ còn đang giảng bài mà.”
Diệp Vãn Ngâm lờ đờ mở mắt, cố gắng chống đỡ tinh thần, nuốt thuốc xuống.
Không bao lâu sau, ta gục luôn trên bàn, không còn nhúc nhích.
Tôi thử đẩy nhẹ ta vài cái, thấy không phản ứng gì, lập tức gọi bố mẹ đang chuẩn bị ra ngoài và kéo cả em trai tôi lại.
“Bố mẹ, đưa Chi Hành theo luôn, cả ba đi khách sạn ngủ, sáng mai tiện đường đưa em đến điểm thi rồi quay về.”
Bố tôi nhíu mày: “Nó còn phải thi đại học ngày mai đấy, tối thế này lại bắt nó dời chỗ, có cần thiết không?”
Bạn thấy sao?