8
Không biết Tống Diễn có đạt tiêu chuẩn không.
Dù lúc nhỏ có thấy rồi, thời điểm đó quá không thích hợp.
Có chút cảm giác “gặp gỡ quá sớm.”
Sau 0.3 giây suy nghĩ, tôi quyết định nửa đêm tập kích ta để kiểm chứng.
Dạo này Tống Diễn bận công việc, tối nào cũng về trễ.
Vừa về nhà là vùi đầu ngủ ngay.
Tôi tính toán thời gian, rón rén rời khỏi phòng, lén lút đi về phía phòng ngủ của ta.
Lúc ngang qua phòng bác Tống, bỗng nghe giọng bà vang lên:
“…Người cậu ấy từng thầm thích đã về nước, Tiểu Diễn có vẻ hơi dao .”
Bước chân tôi khựng lại.
Gì cơ? Kịch bản bạch nguyệt quang trở về sao?!
Cuộc sống này phong phú dữ ?
“Ép duyên không có kết quả tốt đâu, cứ để chúng nó tự do. Dù gì vẫn chưa đính hôn mà.”
Xem ra bác cũng không đứng về phía tôi.
Tôi cúi đầu, tiếp tục đi đến phòng ngủ của Tống Diễn.
Đúng như dự đoán, cửa không khóa.
Anh ta ngủ rất say, hàng mi dài khẽ run, gương mặt trắng trẻo khi ngủ trông hiền lành hơn hẳn.
Tôi theo thói quen, giơ tay định chạm vào ta.
Nhưng ngay lúc sắp chạm đến, tôi đột ngột đổi hướng, cầm lấy điện thoại trên gối của ta.
Danh bạ toàn là X tập đoàn X tổng.
Tôi cau mày lướt một vòng, chẳng thấy bóng dáng bạch nguyệt quang đâu, lại nắm rõ hết danh sách đối tác của nhà họ Tống.
Tê tái thật sự.
Đáng lẽ phải là kịch bản bắt gian, sao tự dưng thành gián điệp thương mại thế này?
Khi tôi lật xem đến phát chán, cuối cùng cũng thấy một đoạn tin nhắn khả nghi.
Trần Tú Ngọc:Nghe sắp liên hôn với Cố Niệm?
Tống Diễn:Ừ.
Trần Tú Ngọc:Hai người không hợp đâu. Tôi sắp về nước.
Wow, khí thế thật sắc bén và mạnh mẽ.
Bảo sao Tống Diễn để mặc tôi bóp nắn đủ kiểu, hóa ra gu của ta là kiểu này.
Sướng chết ta rồi nhỉ?
Tôi bấm vào ảnh đại diện của Trần Tú Ngọc, trong bức ảnh chụp trên con phố nhộn nhịp, có một váy trắng dáng người mảnh mai.
Bóng lưng… khá giống tôi.
Hóa ra tôi là kẻ thế thân à? Kịch bản này thật sự có đủ mọi yếu tố kinh điển.
Dựa trên kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết của tôi, chắc chắn huống là như thế này:
Tống Diễn đơn phương bạch nguyệt quang không đáp lại, tôi có nét giống ấy nên mới miễn cưỡng đồng ý liên hôn.
Ánh mắt ta dịu dàng, sâu lắng tôi, khiến tôi lún sâu không thể thoát.
Nhưng từ đầu đến cuối, ta chỉ đang tìm kiếm hình bóng của bạch nguyệt quang trên người tôi.
Ngày qua ngày, dần dần quen với sự quan tâm, dịu dàng của tôi, cuối cùng có cảm với tôi lúc nào không hay.
Ai ngờ, ngay khi ta chấp nhận số phận, quyết định cùng tôi đi đến cuối đời…
Bạch nguyệt quang đột ngột trở về!
Anh ta dao , một bên là mối đầu khắc cốt ghi tâm, một bên là người luôn bên cạnh bầu .
Chọn ai? Xác suất 50/50.
Nhưng!
Tôi là đại tiểu thư nhà họ Cố, sao có thể để mặc ta lựa chọn như chọn món ăn?
Ngay trong đêm, tôi bỏ trốn.
9
[Sao em lại đi mà không với một tiếng?]
Tống Diễn nhắn tin đến.
Tôi ngủ thẳng đến giữa trưa, thấy tin nhắn rồi lại trở mình, ngủ tiếp.
Tận hai giờ chiều mới hạnh phúc tỉnh giấc.
Hàng loạt tin nhắn chưa đọc.
[Anh gì sai à?]
[Nói với đi, không?]
[Đừng rời xa một cách mơ hồ thế này, Niệm Niệm.]
Anh ta cứ nhắn loạn xạ một đống.
Vài giờ sau, lại gửi tin cuối cùng:
[Là vì Trần Tú Ngọc sao?]
Tôi trợn mắt, nhắn lại:
[Anh tự biết rồi thì đừng phiền tôi nữa!]
Vừa nhấn gửi, Tống Diễn lập tức gọi điện, giọng khàn đặc, chẳng cần mở đầu, hỏi ngay:
“Cô ấy tìm em rồi?”
Khoan đã.
Không phải tôi và ấy tranh giành cảm, mà là ấy muốn xử lý tôi trực tiếp luôn?
Nghĩ đến phong cách việc quyết đoán, dứt khoát của chị ấy, tôi nhanh chóng :
“Anh đừng có gọi cho tôi nữa.”
Call me, chị ấy sẽ xử đẹp tôi mất!
“Vì sao, Niệm Niệm?” Giọng ta hơi run. “Mấy ngày trước em còn quấn lấy , còn… còn đòi sờ …”
Anh đang cái quái gì ?!
Nếu để chị Trần nghe , chúng ta không chỉ bị lột da đâu, có khi còn bị treo lên đánh một trận.
Tôi vội vàng chữa cháy:
“Chỉ là thế thân thôi, đừng quá nghiêm túc.”
Bên kia đột nhiên im lặng.
Một lúc lâu sau, Tống Diễn bật , giọng nghẹn lại:
“Thế thân?”
Tôi ậm ừ hai tiếng:
“Sau này đừng liên lạc nữa, để ấy hiểu lầm thì không hay. Cúp đây.”
Tôi dứt khoát ngắt máy, chằm chằm vào màn hình tin nhắn rất lâu.
Cuộc trò chuyện dừng lại ở câu tôi bảo ta đừng phiền tôi nữa.
Tống Diễn nghe theo.
Tôi ném điện thoại qua một bên, xoa xoa đôi mắt cay xè.
Mẹ đúng, thức đêm nhiều quá đúng là không tốt cho mắt.
Lẽ ra tôi nên nghe lời mẹ.
“Mẹ ơi, con với Tống Diễn coi như xong rồi. Mẹ giúp con tìm lại trai thời sớm đi!”
“Được thôi. Để mẹ bảo trợ lý của ba tìm thông tin của nó. Lâu quá rồi, mẹ cũng quên mất nó tên gì.”
Ai mà không có một mối bạch nguyệt quang chứ.
10
Còn chưa kịp tìm lại đầu, điện thoại tôi đã hiện lên một lời mời kết .
[Tôi là Trần Tú Ngọc.]
[Cố Niệm, có thể gặp mặt một lần không?]
Tôi giật mình bật dậy khỏi giường.
Chị Ngọc, em thề là em không tán chồng chị mà, sao lại muốn hẹn gặp em thế này?!
Không , tôi là đại tiểu thư nhà họ Cố, không thể nhát gan!
Sau mười phút tự trấn an, tôi lạnh lùng nhắn lại:
[OK.]
Sau đó ngay lập tức lao ra khỏi giường, khóc rống gọi chị giúp việc.
Bảo chị ấy nhanh chóng mua nước hoa, đặt lịch với chuyên gia tóc, trang điểm, chăm sóc da, còn phải đến cửa hàng chọn cho tôi một bộ váy, trang sức, túi xách, giày dép mới nhất và đắt nhất.
Chị giúp việc sững sờ:
“Hôm nay luôn á?”
“Lương gấp năm!”
Thua người không thể thua khí thế!
Theo kinh nghiệm đọc truyện của tôi, bạch nguyệt quang thường có rất nhiều fan trung thành.
Họ sẽ vây quanh tôi, xì xào bàn tán, soi xét tôi từ đầu đến chân, tôi không xứng với nam chính.
Nếu hôm nay tôi bị dìm hàng, sau này tôi còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới thượng lưu?
Ba tôi còn mặt mũi nào nữa?
Dù thật ra… tôi cũng chưa từng nghe có cái giới này.
Tóm lại, tôi nhanh chóng biến mình từ một con sâu lười ở nhà thành một mỹ nhân lộng lẫy.
Trang điểm tinh xảo, váy áo lấp lánh, ngẩng cao đầu đến nhà hàng phương Tây theo lời hẹn.
Không hiểu chị Ngọc nghĩ gì, uống cà phê bàn chuyện không à? Nhất định phải ăn tối cùng nhau sao?
Vừa bước vào, tôi liếc thấy một chàng trai cực phẩm ngồi ở góc phòng.
Đẹp trai, trầm ổn, khí chất xuất sắc.
Mắt tôi sáng rực.
Lần trang điểm này quá xứng đáng!
Mẹ ơi, tự do đương đến rồi đây!
Tôi lập tức sải bước về phía ta:
“Anh đẹp trai, cho em xin WeChat không?”
Đợi tôi chuyện với chị Ngọc xong, sẽ tìm tám tiếp.
Anh ta khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên, giơ mã QR ra.
Tôi suýt mất hồn vì nụ của .
Đôi mắt ấy, khí chất ấy, sơ mi trắng ấy, mùi hương ấy…
Và cái tên WeChat ấy.
Tôi bỗng sững lại.
Tên WeChat: Trần Tú Ngọc.
Tay tôi run lên, suýt đánh rơi điện thoại.
Bên tai vang lên tiếng khẽ:
“Không nhận ra tôi sao, Cố Niệm?”
Ngay lúc đó, điện thoại báo tin nhắn từ mẹ:
[Con , mẹ tìm thông tin về trai thời cấp ba của con rồi. Vừa mới về nước, tên là Trần Tú Ngọc.]
Bạn thấy sao?