Tiếng mưa ào ào rơi bên ngoài một Garage xe ô tô lớn.
Một màn mưa sương phủ đầy đường, trong sân garage còn có mấy chiếc ô tô đậu ngay ngắn chờ sửa chữa.
Những thợ bảo dưỡng xe đang tất bật sửa chửa kiểm tra, người tháo bánh xe, người đang nằm dưới gầm xe để sửa, người thì đang tẩy màu sơn cũ để lên màu mới.
Khả Nguyệt Lam che ô chạy nhanh vào cất tiếng:
- Aida, mưa lớn quá.
May mà mang ô không đi nửa đường dính mưa chết.
Một người con trai tóc vàng, trên người lấm lem dầu nhớt trườn từ gầm một chiếc Mecerdes màu đen ra, nhe cái răng khểnh :
- Nguyệt Lam, dính mưa không chết đâu.
Lâu lâu dính một chút chẳng sao.
Khả Nguyệt Lam giũ giũ ô rồi gác lên một cái sào cạnh cửa kéo, đi đến tủ đồ mặc đồ bảo hộ vào:
- Anh dính thì dính.
Em không dính.
Một chàng béo tóc xoăn xoăn đang sửa chiếc xe khác cạnh đó liền đưa chân đá tóc vàng một cái:
- Cậu mà chọc Nguyệt Lam nữa thì tôi vứt cậu đi luôn đấy.
Trang bị khẩu trang, kính chắn bụi xong xuôi.
Khả Nguyệt Lam đi vài chiếc xe cần sửa rồi hỏi:
- Anh Hứa Sinh, em cái nào?
Đồ Hứa Sinh đang bọc lại nội thất trong chiếc Toyota, lớn:
- Chiếc BMW bên kia cần đổi màu sơn, hỏi chủ xe xong ghi lại rồi.
Nguyệt Lam gật đầu đi lại chiếc BMW màu trắng ngà, lấy tờ giấy khi và bảng màu khoanh rồi vào kho lấy sơn màu xám.
Một mình xử lý chiếc xe, tẩy màu, chà sơn, đánh bóng vân vân.
Cô là một người tự chủ, tuy chỉ là một sinh viên thực tập năng xuất việc rất tốt mà lại nhanh.
Tuy sức lực không bằng con trai đám con cũng bị bỏ lại xa.
Độc nhất là khoa Công Nghệ ô tô chung và năm học riêng có mỗi một mình là con .
Mà vào lớp 1, ba lớp còn lại và các khoá kia cũng chỉ đành ngậm ngùi đắng cay.
Nên trong trường cũng có chút tiếng tăm, gọi là" cúc hoạ mi khoa ô tô" hay là " mãnh nữ không ai dám tán."
Khả Nguyệt Lam con trai trong khoa rất để ý đến, hoà đồng, gần gũi, rất có cảm giác giống như......! em chí cốt.
Mỗi khi có người khoa nào đến bắt chuyện quen thì hơn ba trăm đám đực rựa kia xù lông nhe nanh múa vuốt.
- Đừng đụng đến em tao.
- Mày không có cửa.
- Cút ngay trước khi bố đá mày ra khỏi trường.
- Tao lấy cờ lê đập đầu mày đấy.
- Lam đại ca không thiếu trai.
Ngoài ra sinh viên nữ khoa khác cũng rất sùng bái ca tụng .
Được biệt danh mỹ miều là " chị Lam đẹp trai." Biết bao nhiêu nguyện bị bẻ cong trước .
Nguyệt Lam cũng khổ tâm lắm chứ bộ.
Ất ơ ngất ngơ kiểu nào đó mà hơn hai mươi hai năm chưa có mảnh vắt vai.
Cả ngày tiếp với đám con trai và xe cộ thế này, có ai mà chịu cơ chứ.
Gần tám giờ tối mọi người mới xong việc.
Ở garage này cái mệt khi nào nghỉ khi đó, nên là nhân viên rất thoải mái.
Đa số nhân viên nam đều ở lại garage, vì nơi đó có cấp kí túc xá.
Còn Khả Nguyệt Lam thì ở ngoài, vì một phần là nữ và chỉ là nhân viên thực tập.
Tính Chí là chàng trai tóc vàng răng khểnh, đã trở về ký túc xá tắm xong xuôi, sạch sẽ đẹp đẽ đi ra:
- Đi ăn thôi.
Gần tám giờ rồi.
Hôm nay là cuối tuần, họ rủ nhau đi ăn, tại vì thường thứ hai sẽ không có mấy khách.
Khả Nguyệt Lam c ởi đồ bảo hộ bỏ vào một cái túi đen, :
- Mấy đi đi, mai em còn một bản báo cáo về hệ thống truyền lực.
Em về trước.
Đồ Hứa Sinh là quản lý ở garage, lái xe của mình đến :
- Sẵn tiện đưa em về nhà luôn.
Khả Nguyệt Lam gật đầu leo lên ghế phía sau, theo đó là Tính Chí và A Vũ.
Nam Tuấn ngồi ghế lái phụ, :
- Nguyệt Lam sắp tốt nghiệp chưa?
Cô trả lời:
- Năm sau đó.
Em mới năm ba, còn phảo lên năm bốn.
Từ garage đến căn phòng ở cũng không xa lắm, chỉ khoảng hai mươi phút đi xe, bình thường sẽ bắt xe bus để đến trường hoặc chỗ .
Cầm lấy cái túi rồi xuống xe, vẫy tay:
- Mấy đi nhé, đừng uống nhiều quá.
Rồi trở về dãy nhà .
Căn nhà khá nhỏ, nằm ở tầng hai, có một phòng khách, một phòng bếp, một phòng ngủ và ban công phơi đồ.
Tắm táp ăn uống xong xuôi nằm bò trên giường báo cáo.
Đến hơn mười một giờ thì tắt đèn đi ngủ.
Dạo này hơi sợ đi ngủ, tại vì không biết thế nào đều có cảm giác rất lạ.
Mỗi khi tỉnh dậy đều cảm thấy sợ hãi, cố gắng nhớ lại giấc mơ không thể.
--------
Tách....!tách....!tách
Những giọt mưa từ những tán lá trúc rơi xuống ô màu trắng.
Nam nhân kia đưa tay ra hứng giọt mưa trong veo, nó chảy xuống từ ngón tay rồi rơi lên đất.
Cung Dịch Nguyên Cố ánh mắt lạnh tanh, gương mặt không chút biểu cảm vào phía rừng trúc bạt ngàn.
Ngũ quan sắc sảo, mắt phượng mày kiếm, mũi cao môi mỏng.
Mái tóc dài cài thêm một cây trâm ngọc bích.
Trên người mặc một bộ cổ phục màu đỏ sẫm thêu thùa tinh xảo, hắn khoác phía ngoài một chiếc áo choàng lông cừu dày.
Nhìn hắn không khác gì một công tử đào hoa phong trần.
So với vẻ bề ngoài phong lưu như thế, hắn lại là một vương gia, thủ đoạn đê hèn.
Hắn phất tay áo rồi rảo bước quay lại con đường mòn, nơi có con ngựa kéo theo một cỗ kiệu.
Một người đàn ông nom chỉ khoảng hơn hai mươi vén rèm kiệu cho hắn thu ô bước vào rồi nhanh chóng lên xe ngựa thúc đi.
Hắn hỏi:
- Vương gia, nên đi đâu?
Cung Dịch Nguyên Cố chống cây ô bên thành xe rồi trả lời:
- Trở về Sơn Trúc viện.
Người lái xe có chút do dự:
- Nhưng mà ngài không trở về phủ, thái phi sẽ nghi ngờ.
Cung Dịch Nguyên Cố vén rèm cửa sổ lên ra ngoài:
- Ngươi đưa tin đồn ra ngoài bảo ta lâm bệnh nặng nên đã dưỡng thương, không trở về.
Người lái xe gật đầu rồi không hỏi tiếp.
Chiếc xe ngựa nhanh chóng ra khỏi rừng trúc âm u, đến trước căn nhà gỗ thì mưa đã tạnh.
Cung Dịch Nguyên Cố xuống xe đi đến mở cửa cổng, cánh cửa kẽo kẹt vì đã cũ, hắn không bận tâm mấy.
Hắn quay lại :
- Tình Quân, ngươi quay về bảo với Cửu vương gia rằng một tháng dưỡng thương xong ta sẽ về.
Tình Quân gật đầu rồi đánh xe ngựa đi.
Cung Dịch Nguyên Cố đi qua cái sân lát sỏi đá để vào Sơn Trúc viện.
Căn nhà không quá lớn, lại thoáng mát.
Bên phía chính diện là một phòng khách và thư phòng.
Theo một hàng lang có mái che chếch sang bên phải một chút thì là phòng ngủ.
Từ phòng ngủ đi thêm trăm bước ra phía sau nữa là nhà bếp và nhà kho.
Phía sân sau để trống, có một con ngựa ô nhốt trong chuồng.
Sân trước cũng chỉ có vài khóm hoa lác đác và một mái hiên hòng ngồi hóng mát.
Xung quanh viện tường rào xây kiên cố bảo vệ.
Hắn đi vào thư phòng, cởi chiếc áo choàng đặt lên ghế rồi ngồi xuống bàn đọc sách.
Tháng trước hắn đi đến Thành Châu bị ám sát.
Theo bản lĩnh của hắn thì đám thích khách này chỉ coi là ruồi muỗi.
Nhưng Cung Dịch Nguyên Cố muốn nhân cơ hội này bãi công trở về nghỉ ngơi một thời gian, nên giả vờ đã bị trúng độc rất nặng.
Quân tử không nghi ngờ gì mà cho hắn nghỉ dưỡng thương nửa năm, tận dụng cơ hội này trở về rừng trúc lo chuyện giang hồ.
Sơn Trúc viện qua có vẻ tĩnh mịch, yên ả.
Nhưng thật ra là một khu rừng chết, tre trúc bạt ngàn, chỉ cần lạc vào sẽ chẳng biết hướng ra.
Mà trkng đó còn có những vật máu lạnh chực chờ vồ xác, khi có người vào thì xác mất mà hồn lại vất vưởng.
Cung Dịch Nguyên Cố trở về đây để tiện thuận lợi cho hắn việc chiêu binh mãi mã, nắm chuyện giang sơn trong lòng bàn tay.
Hòng ngày lật đổ hoàng đế đương triều..
Bạn thấy sao?