5Như một tiếng sét đánh ngang tai.Vài phút trước còn chìm đắm trong hạnh phúc, giờ phút này tôi lại bị đánh úp mặt, bối rối không biết sao.Tống Hiến có một mà ấy không có , năm đó không chọn ấy, giờ hối hận rồi.Muốn giành lại hạnh phúc đã mất?Tôi không hiểu, nếu Tống Hiến thật sự ấy, tại sao lại đối xử với tôi tốt như ?Luôn dỗ dành tôi, chiều chuộng tôi, còn giúp tôi thi đỗ Đại học Bắc Kinh.Tống Hiến có mục đích gì?Tôi rất muốn lay Tống Hiến dậy, hỏi ấy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.Muốn biết, sau khi ấy và kia gặp nhau ở Đại học Bắc Kinh, sẽ xử lý mối quan hệ của chúng tôi như thế nào?Nhưng bố tôi từng : “Phụ nữ đừng vì đàn ông mà tranh giành cảm. Con của bố, phải để đàn ông hiến dâng những thứ tốt nhất trên đời đến trước mặt. Uyển Nhĩ, đừng những chuyện hạ thấp giá trị bản thân.”Vì , tôi đặt điện thoại của Tống Hiến xuống, với của ấy rằng tôi có việc phải về nhà, mấy tháng nữa sẽ quay lại.Bây giờ đầu óc tôi rất rối bời, tôi cần thời gian để sắp xếp lại.6Tống Hiến gọi điện cho tôi mấy lần, tôi đều lạnh nhạt cúp máy với lý do gia đình có việc.Anh ấy cảm nhận sự lạnh nhạt của tôi, nên không gọi nữa, chỉ thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm hình của tôi.May mà giáo sư hướng dẫn có thể hướng dẫn tôi luận văn tốt nghiệp qua mạng, tôi tốt nghiệp khá suôn sẻ.Đi du lịch nước ngoài một vòng, nhảy dù, lướt sóng, lặn biển, ngắm thế giới rộng lớn hơn.Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, tôi vẫn quyết định đến Đại học Bắc Kinh xem sao, rõ mọi chuyện, và hoàn thành chương trình học thạc sĩ của mình.Bố tôi không hiểu: “Con , con ở nhà hưởng phúc không phải tốt hơn sao? Khổ sở gì?”Tôi ôm tay ông ấy an ủi: “Bố, trước đây con gì cũng qua loa đại khái, bố cho con thêm 3 năm nữa, con muốn trải nghiệm cảm giác cố gắng hết mình.”7Bố tôi là người hay mè nheo.Tôi vất vả lắm mới thoát khỏi ông ấy, đến Đại học Bắc Kinh thủ tục nhập học đúng ngày.Theo như tôi biết, Tống Hiến đã vào phòng nghiên cứu hơn một tháng rồi.Không biết ấy và tên “Mộng” kia phát triển đến mức nào rồi.Tống Hiến đến sân bay đón tôi, kéo vali hành lý, định lấy túi xách của tôi thì tôi theo bản năng né tránh.“Cái này để em tự cầm.”Tôi tin rằng Tống Hiến cảm nhận sự xa cách của tôi, dù sao trước đây khi còn ở bên nhau, tất cả đồ đạc của tôi đều do ấy cầm.Nhưng ấy chỉ sững người một chút, không gì.Tối hôm đó lén xem WeChat của ấy, tôi không hề cố giấu giếm.Mấy tin nhắn đó hiển thị đã đọc.Tống Hiến là người thông minh và hiểu chuyện, ấy biết tại sao tôi lại khó chịu.Nhưng ấy không vạch trần.Anh ấy giả vờ thản nhiên : “Một lát nữa dọn đồ xong, dẫn em đi gặp một người , ấy là học cấp 3 của , học đại học ở Bắc Kinh, rất giỏi!”Khi về học cấp 3 này, ánh mắt Tống Hiến tràn đầy kiêu hãnh.Như thể ấy và kia có chung vinh nhục .Tôi rất muốn nhắc ấy, chúng tôi vẫn chưa chia tay, ít nhất là bây giờ, của ấy vẫn là tôi.“Cô ấy tên gì?”, tôi nén chua xót trong lòng hỏi.“Chu Mộng.”“Ồ.”Hóa ra ấy tên là Chu Mộng
8Trước khi gặp Chu Mộng, tôi đã đặc biệt trang điểm nhẹ.Tôi biết mình không thông minh bằng ấy, nên luôn muốn hơn ấy ở những phương diện khác.Tôi vẫn chưa như bố tôi , không vì đàn ông mà tranh giành cảm.Khi Chu Mộng thấy tôi, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, trêu chọc: “Sinh viên nghệ thuật đúng là biết ăn mặc, không giống tôi xuất thân từ ngành kỹ thuật, đến son môi cũng không biết tô.”Tống Hiến lập tức an ủi ấy: “Uyển Nhĩ ngày nào cũng nghiên cứu trang điểm, em ngày nào cũng ở trong phòng thí nghiệm, không biết mấy thứ này là chuyện bình thường.”Chu Mộng ngẩng đầu ấy: “Nhưng con trai các , chẳng phải đều thích con biết ăn mặc sao? Dẫn ra ngoài mới có mặt mũi chứ.”Tống Hiến đáp: “Thực ra đôi khi thấy Uyển Nhĩ dành quá nhiều thời gian và tiền bạc cho những thứ này, rất lãng phí.”Tôi không ngờ, tôi lãng phí thời gian của mình, tiêu tiền của bố tôi, mà lại phải nghe hai người họ bình phẩm về tôi.Bèn không khách sáo đáp trả: “Thực ra tôi thấy con vẫn nên bản thân một chút, da của chị Chu Mộng thô ráp, xỉn màu, chỉ cần bôi một chút kem lót thôi cũng không đến nỗi lộ rõ như .”Mặt Chu Mộng đỏ bừng, mắt ngấn lệ, đáng thương Tống Hiến cầu cứu.Ánh mắt Tống Hiến đầy vẻ đau lòng, bất mãn trách mắng tôi: “Uyển Nhĩ, từ bao giờ em ăn chua ngoa như ?”“Từ bao giờ bị mù? Cô ta mỉa mai em trước, không thấy sao?”Tống Hiến cứng họng, có chút bực bội đưa thực đơn cho Chu Mộng: “Gọi món trước đi!”
Bạn thấy sao?