Khương Sinh Chạy Trốn – Chương 7

—— Tào Tháo, Tào Tháo đến.Thái tử và Kỳ Tranh cũng đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn chắn trước mặt chúng ta, cảnh giác Tần Trang Nhi."Ta sẽ không để ngươi Sinh Sinh nữa!" Kỳ Tranh ."Ngươi đã có danh hiệu Thái tử phi, trong lòng ta, chỉ có Khương Khương mới là phu nhân của ta!" Thái tử .Ta và Khương Khương im lặng nhau.Vậy ra đối với hai người này, có ai, người đó chính là cơm nguội, m.á.u muỗi, còn người không có mới là hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ sao?"Không ai có thể chúng ta," ta , "Hai vị, lúc chúng ta cần người bảo vệ, đã qua lâu rồi.""Bây giờ chúng ta, không cần bất kỳ ai nữa."Khương Khương từ sau lưng họ bước ra, đá bay mấy tiên cơ, bóp cổ Tần Trang Nhi ném vào lòng Thái tử."Hãy trông chừng phu nhân của ngươi cho tốt, nếu nàng ta còn dám tơ tưởng đến tiên cốt và nội đan của chúng ta, ta gặp nàng ta một lần, đánh nàng ta một lần."Kỳ Tranh vội vàng với ta: "Sinh Sinh, ta không giống hắn, ta không có cưới vợ, ta vẫn luôn chờ nàng quay về!"Ta lạnh: "Chờ ta gì? Cho ngươi thiếp sao? Bệnh à? Ngươi cũng cút đi, ba người các người đều cút đi."Mau diễn vở kịch mùa đông rực cháy của các người đi.12Thái tử mang theo Tần Trang Nhi thất hồn lạc phách rời đi.Kỳ Tranh lại không cam tâm.Hắn cho rằng mình không có cưới vợ, không có lỗi với ta.Hắn cho rằng chúng ta vẫn còn cơ hội quay lại.Hắn bắt đầu lặp đi lặp lại xuất hiện bên cạnh ta.Biết ta muốn sống cuộc sống nhàn hạ của phàm nhân, hắn liền ăn mặc như phàm nhân, giúp ta đốn củi, gánh nước, giặt quần áo, nấu cơm.Ta mà phiền lòng, cũng không có cách nào khác.Dù sao cũng là Chiến thần, ta dù đã tu luyện thành Thượng Thần, e rằng cũng không đánh lại hắn.Khương Khương vỗ vai ta: "Để ta đi gặp hắn."Nàng bảo ta lánh đi, nàng sẽ chuyện riêng với hắn vài câu.Ta tuy ở xa tận phía tây thành, tai lại thuận gió ngàn dặm.Ta nghe thấy Khương Khương : "Kỳ tướng quân, Ngài đối với Sinh Sinh dường như thật sự rất nặng ."Kỳ Tranh nhanh chóng : "Đương nhiên! Mấy năm ta tưởng nàng đã chết, ta sống không bằng chết.""Nếu đã nặng như , sao năm đó không chịu để nàng chính thê của ngươi?"Kỳ Tranh cứng họng.Mãi lâu sau mới ấp úng : "Nàng... năm đó nàng...""Bởi vì năm đó nàng chỉ là một phàm nhân, ngươi cảm thấy nàng không xứng với ngươi, cưới nàng sẽ mất mặt Chiến thần của ngươi, đúng không?""Vậy không đến lúc trước, nếu bây giờ ngươi tìm nàng, nàng vẫn là thân xác phàm nhân, ngươi sẽ cưới hỏi đàng hoàng, để nàng vào cửa sao?"Kỳ Tranh vẫn im lặng.Ta cầm chén trà, không uống nổi.Ta đối với hắn đã không còn cảm nam nữ, ta lại cảm thấy đau lòng thay cho bản thân mình lúc trước.Ta đã từng, ôm ấp ảo tưởng về hắn.Khi hắn và ta kề tai nhỏ, dùng giọng thâm gọi "Sinh Sinh", ta đã từng rung .Nhưng cũng chỉ rung mà thôi.Đứa trẻ lớn lên trong viện phúc lợi, điều đầu tiên học chính là không nên đặt cảm và hy vọng vào người khác.Đặc biệt là đàn ông.Khương Khương vỗ vai Kỳ Tranh:"Thừa nhận đi, cái gọi là cảm của ngươi, thậm chí còn không quan trọng bằng thể diện rách nát đó.""Rời khỏi đây, đừng đến phiền ta và Sinh Sinh nữa."13Khi ta quay về, Kỳ Tranh đã đi rồi.Sau đó rất nhiều năm, đều không gặp lại hắn nữa.Tuy nhiên sống ở trần gian, tin tức Thiên giới lại không bỏ sót cái nào.Nghe Tần Trang Nhi đã sinh ra tiểu Thiên Tôn.Nhưng huyết thống của tiểu Thiên Tôn lại có vấn đề.Ta đột nhiên nhớ ra, trong nguyên tác còn có nam phụ thứ ba, là con trai út của Ma Quân.Quả nhiên không lâu sau, liền nghe tiểu Thiên Tôn kia có huyết thống Ma tộc, Tần Trang Nhi cũng vinh quang trở thành Thái tử phi đầu tiên bị Thiên giới hưu bỏ.Nàng ta ôm con đến Ma giới nương nhờ nam phụ thứ ba, tiếc là Ma giới sợ hãi Thiên giới, căn bản không dám chứa chấp.Sau đó nàng ta lưu lạc đến đâu, thì không ai biết .Thái tử không để trống vị trí quá lâu, rất nhanh đã cưới Thái tử phi mới.Chiến thần Kỳ Tranh thì không tiêu sái như , nghe khi c.h.é.m g.i.ế.c thượng cổ ma thú ở man hoang, đã bị thương nặng, tuy bây giờ còn sống, đã trở thành phế nhân.Khương Khương hỏi ta có muốn đi thăm hắn không, ta ôm củ cải nhỏ vừa nhặt , vẻ mặt ai oán:"Tỷ, tỷ có muốn xem hình hiện tại của chúng ta không? Ta gì có thời gian rảnh mà quan tâm đến hắn?"Khương Khương củ cải nhỏ khác trong tay, cũng khổ.Không còn cách nào khác, tự mình nhặt con, thì phải tự mình nuôi.Hai đứa trẻ dần lớn lên, bái chúng ta sư phụ.Tỷ tỷ còn có chút thiên phú, đệ đệ ngoại trừ khuôn mặt trắng trẻo đáng , tu tiên thật sự là phế vật.Nhưng không sao cả.Chúng ta bây giờ không chỉ có thể bảo vệ bản thân, mà còn có năng lực bảo vệ người khác.【Toàn văn hoàn】 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...