Khương Sinh Chạy Trốn – Chương 3

5Ta trèo qua tường cung Thái tử, khi tìm thấy Khương Khương ở thiên điện.Nàng ấy đang ngồi khóc trong đống đổ nát.Ta đi qua vỗ vỗ nàng ấy: "Này, người ta đi hết rồi còn giả vờ cho ai xem?"Lục Khương Khương khóc càng lớn hơn, dùng ngón tay chỉ về phía xa.Một đôi mắt to lớn đang treo lơ lửng trên không trung.Chết tiệt! Biết Thái tử này biến thái, không ngờ lại biến thái đến mức này.Thế mà lại đặt một đôi mắt để tùy thời giám sát Khương Khương!Ta vội vàng ôm nàng ấy cùng khóc: "Khương Khương à! Mệnh chúng ta đều khổ quá, những người đàn ông này đều không phải thứ tốt lành gì…"Vừa vừa thì thầm vào tai nàng ấy: "Khương Khương, hình như Kỳ Tranh muốn g.i.ế.c ta!"Khương Khương run rẩy, khẽ vào tai ta: "Kiệt Phương cũng có ý định lén lút giam giữ ta, tên biến thái c.h.ế.t tiệt này!""Xem ra chỉ còn một cách.""Chết."Chúng ta đạt sự đồng thuận trong ánh mắt giao nhau.6Năm trăm năm trước, Lục Khương Khương là một con hồ ly bị lấy mất nội đan.Còn ta, Lục Sinh Sinh, khi đó là một người phàm không có chút linh căn nào, lưu lạc nơi hoang dã.Nhưng hai chúng ta đã ăn tiên đan năm trăm năm, hít tiên khí năm trăm năm ở Thiên giới.Nội đan của Lục Khương Khương tuy chưa mọc lại, tu vi đã tăng lên rất nhiều.Còn ta khi túi m.á.u cho Kỳ Tranh, kinh ngạc phát hiện ra hắn ta hút m.á.u ta, ta cũng đang âm thầm hấp thụ linh lực trong cơ thể hắn ta.Ta của bây giờ, tự nhiên cũng không còn là người phàm năm đó.Chúng ta đã có năng lực vượt qua cửu trùng thiên, trở về hạ giới.Chỉ là Thái tử và Kỳ Tranh luôn coi thường chúng ta, thậm chí còn không ý đến.Trước khi đi, chúng ta quyết định "chồng" của mình lần cuối.Tìm kiếm khắp Thiên giới một vòng, hai chúng ta lại gặp nhau.Bởi vì Thái tử và Chiến thần cũng ở cùng nhau.Đang cùng Tần Trang Nhi uống trà chuyện vui vẻ.Sống năm trăm năm, ta chưa từng thấy một nụ trên mặt Kỳ Tranh.Hóa ra hắn ta chỉ là không với ta mà thôi.Thái tử Kiệt Phương cũng ngồi bên cạnh, còn ngầm tỏ ý Thiên hậu của hắn ta cũng rất tán thưởng nàng ấy.Tiên cơ pha trà đi qua, vừa đưa một chén trà qua, ba người đều đưa tay ra lấy.Hai người kia chạm vào tay Tần Trang Nhi, lại như bị điện giật mà rụt lại.Tình cảm mập mờ vào lúc này đạt đến đỉnh điểm.Hay lắm, ở đây diễn trò "Mùa đông rực lửa" đấy à.Đều là người có thiếp thất, trắc phi rồi, còn giả vờ nam sinh thuần khiết.Lục Khương Khương ta: "Thôi rồi, buồn nôn đủ rồi, đi thôi."Ta ngăn nàng ấy lại, "Khoan đã."Sau đó nghiêng người đứng ra, run rẩy với giọng khóc nức nở: "Kỳ Tranh… Chàng..chàng đang ?"Lục Khương Khương lập tức hiểu ý, cũng khóc lóc chạy qua:"Điện hạ, ta biết trong lòng chàng không có ta, nếu chàng muốn cưới chính phi, ta đi là , tuyệt đối không vướng mắt chàng!"Thái tử giận dữ quát: "Khương Khương, có phải ta quá chiều hư nàng rồi không!"Kỳ Tranh nhíu mày: "Sinh Sinh, nàng là một thiếp thất, sao cứ mãi không rõ thân phận của mình!"Hai chúng ta như bông hoa nhỏ lay trong gió, đung đưa qua lại."Được, nếu đã như , thì chúng ta đi chết!"Hai chúng ta khóc lóc chạy đi.Chỉ nghe thấy Tần Trang Nhi ở phía sau hừ lạnh một tiếng:"Hai vị còn không mau đi dỗ dành, bộ tịch như , cũng thật không dễ dàng gì."7Hai người kia tự nhiên không đuổi theo, chúng ta ung dung thong thả đi về phía Vô Vọng Đài dưới ánh mắt của các tiên cơ trong Thiên cung.Vô Vọng Đài thông thẳng xuống hạ giới.Nếu chúng ta của năm trăm năm trước nhảy xuống từ đây, chắc là đông một mảnh tây một mảnh, đến xương cốt cũng không tìm thấy.Có tiên cơ chế giễu chúng ta:"Nhìn hai kẻ bộ tịch kìa, chắc là ghen tị với việc Thái tử điện hạ và Chiến thần đối xử quá tốt với Trang Nhi thượng tiên, nên ở đây tìm c.h.ế.t tìm sống."Tiếng của các tiên cơ, vào khoảnh khắc hai chúng ta nắm tay nhau nhảy xuống, biến thành tiếng thét kinh hãi.…… 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...