7.
Phù Bạch vẫn chưa giải trừ khế ước.
Vốn dĩ đã là đưa thú nhân mới đến cũng không đưa.
Ta đoán, có lẽ là hắn vội vàng sau khi về nhà, bận quá nên quên đi chuyện này.
Nhưng ta lại không nhịn mà nghĩ, có thể người cá này cũng không có ghét ta như ta nghĩ thì sao?
Dù sao hắn vẫn rất thích món ăn ta .
Ta nỗ lực vơ vét trong ký ức chút ít chứng cứ để chứng minh là Phù Bạch cũng có chút ấn tượng với ta.
Bởi vì đến bây giờ ta vẫn rất áy náy đối với hắn.
Mãi cho đến lúc có cuộc thi đấu ở trường học, ta mới gặp lại Phù Bạch một lần nữa.
Hắn đi bên cạnh Khương Như Vận.
Thú nhân khế ước của Khương Như vận cũng chưa về đến.
Vì phòng ngừa tinh thần lực của Khương Như Vận bị bạo trong lúc thi đấu, Phù Bạch chủ cầu ở cùng chỗ với nàng.
Tất cả mọi người vô thức về phía ta.
Khương Như Vận cũng nhíu mày, ngữ khi không đồng ý: “Ngươi nên ở bên cạnh Khương Nhiên”
“Nàng không cần”
Phù Bạch cũng không ta, trầm giọng : “Ngươi cần xoa dịu hơn.”
Lời này cũng không sai.
Tinh thần lực của Khương Như Vận có đẳng cấp cao, khả năng bạo cũng lớn hơn.
Ta chỉ là một phế vật bị Khương gia bỏ rơi mà thôi.
Thế là ta mỉm , lời muốn lại yên lặng mà nuốt lại.
Ngay cả sự bất thường của cơ thể cũng bị ta vô thức coi như không thấy.
Mặc kệ như đi.
Khương Như Vận luôn quan trọng hơn so với ta.
Có lẽ là sợ ta vì lý do đó mà ghi hận Khương Như Vận, trước khi xuất phát, Phù Bạch tìm ta.
Hắn đưa cho ta rất nhiều thuốc xoa dịu và chữa trị vô cùng quý giá.
Còn : “Lúc đó ta chọn ngươi là bởi vì ta không còn ký ức, ta cho là bản thân mình là một thú nhân vô dụng phế vật…”
Một người cá từ trước tới giờ đều kiêu ngạo, tựa hồ khó mở miệng, hắn vẫn kiên trì ra:
“Khương Như Vận là thiên tài, ta không muốn liên lụy tới nàng.”
Cho nên mới lựa chọn một phế vật như ta.
Ta hiểu rõ gật đầu, lại thừa lúc cúi đầu có thể che đi hốc mắt đã đỏ lên.
Ta luôn luôn cho là qua nhiều năm như ta đã sớm quen với những lời này. Nhưng bởi vì Phù Bạch đã ra thêm lần nữa, khiến cho ta không nhịn mà cảm thấy khổ sở.
“Những việc này không liên quan tới Khương Như Vận, Khương Nhiên, ta có thể đền bù cho ngươi.”
“Ta biết rồi!”
Ta ngắt lời Phù Bạch, lại theo thói quen: “Thế thì khi nào chúng ta giải trừ khế ước?”
Có lẽ là khó chịu vì bị ta ngắt lời, Phù Bạch mím môi thật chặt, sắc mặt đột nhiên sa sầm, tức giận.
Hắn liếc ta một cái, sau đó không tiếng nào mà xoay người rời đi.
Lại tức giận rồi.
Ta bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng mà cũng tốt, ta không cần phải áy náy gì với hắn nữa.
Dù sao năm đó cũng là lựa chọn của hắn.
8.
Ta thu hồi lời trước đó.
Giải trừ khế ước với Phù Bạch không tốt đẹp gì!
Quá đau!
9.
Trong cuộc thi đấu có chuyện xảy ra.
Rừng rậm vốn đã khống chế chợt có thú triều (4)
Mà xui xẻo hơn nữa là tinh thần lực của Khương Như Vận cũng đúng lúc này bạo .
Là do nội thương lúc trước kia tranh tài trong trường học.
Khương Như Vận vì muốn tham gia cuộc thi, cố ý giấu giếm chuyện này.
“Xoa dịu bình thường căn bản không có hiệu quả”
Một người cùng đội sau khi vội vàng lưu lại những lời này thì vội vàng đi chống lại thú triều.
Ta không nghe thấy những lời này.
Vì tinh thần lực của ta cũng không bình thường, đại não đau đớn vô cùng.
Lúc này ở lại đây chỉ có ta, Phù Bạch và Khương Như Vận.
Ta thấy Phù Bạch đang khai thông tinh thần lực cho Khương Như Vận, cắn răng cố sức uống mấy viên thuốc xoa dịu.
Nhưng không có tác dụng.
Trước mặt đều là máu đỏ.
Ta cắn chặt môi mới đè xuống những tiếng kêu gào đau đớn kia.
Mãi đến khi phát hiện bên cạnh mình có người đi qua, trong tầm mắt ẩn ẩn xuất hiện một bóng người.
Ta vô thức bắt hắn lại: “Phù Bạch”
Ta thở dốc một hơi, nỗ lực gắng sức :
“Ta có chuyện, ngươi có thể giúp ta…”
“Đẳng cấp tinh thần lực của ngươi căn bản không có xuất hiện cái gì nguy hiểm!”
Hắn cáu kỉnh ngắt lời ta.
Phù Bạch nhắm mắt lại, tâm trong đáy mắt rất là phức tạp: “Nhưng Khương Như Vận khác.”
“Khương Nhiên, Khương Như Vận bây giờ rất nguy hiểm, cần phải có thú nhân khế ước của nàng đến xoa dịu khai thông”
Nhưng thú nhân khế ước của Khương Như Vận căn bản chưa trở về.
Ta đau đến nỗi đại não trì độn không thể suy nghĩ gì .
Nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ có thể ngẩng đầu sững sờ Phù Bạch.
“Ngươi chỉ cần dùng thuốc xoa dịu kia là đủ, không cần phải giả vờ ra đến mức này”
Hình như Phù Bạch quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng ta cũng không rõ nữa.
Chỉ có thể nghe thấy hắn : “Khương Như Vận không xảy ra chuyện gì, sau khi ngươi rời khỏi đây ta lại đền bù cho ngươi”
Thế là cơ thể của ta lại đau đớn vô cùng.
Là Phù Bạch cưỡng ép giải trừ khế ước.
Nhưng hậu quả của việc cưỡng ép giải trừ, chính là khiến cho tinh thần lực của ta vốn không thể cưỡng ép nổi lại hao tổn thêm lần nữa.
Thậm chí là hao tổn mãi mãi.
“Ta không muốn!”
Sau khi xem xét kỹ ta mới phát hiện ra phản ứng sợ hãi, nghẹn ngào cầu xin hắn: “Phù Bạch, đừng…”
Ta bỏ ra chút khí lực cuối cùng liều mạng tránh né.
Nhưng Phù Bạch giữ lấy ta.
Hắn cúi đầu xuống giống như là xoa dịu ta, giọng mơ hồ phát run.
Nhưng hắn : “Khương Nhiên, chúng ta bây giờ nhất định phải giải trừ khế ước”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ đền bù cho ngươi, sau này ta vẫn có thể là thú nhân khế ước của ngươi.”
Nhưng ta không muốn.
Phù Bạch căn bản không biết những năm này ta vì đề cao tinh thần lực rốt cuộc đã liều mạng đến mức nào.
Hắn cũng sẽ không nghĩ đến việc sau khi tinh thần lực của ta bị hao tổn, ta sẽ như thế nào.
Hắn chỉ muốn cứu Khương Như Vận.
Toàn thân cũng đang rất đau.
Đau lắm!
Đau quá đi!
Đau đến nỗi ý thức của ta cũng trở nên mơ hồ.
Nhưng Phù Bạch cũng không thèm ta chút nào.
Hắn vội vàng tiến đến chỗ Khương Như Vận, vì Khương Như Vận kêu lên vì đau.
Ta chỉ thấy bóng lưng của hắn.
Bên tai ta truyền đến tiếng vật không biết là loài vật nào, rống lên giận dữ.
A, ý của hắn đền bù là như thế này đây.
__________
(4) Thú triều: Thú từ trong rừng chạy ra ngoài giống như triều dâng, có thể đến rất nhiều dân cư
Bạn thấy sao?