5.
Nói là như thế.
Nhưng vào ngày thứ ba chiến tranh lạnh giữa ta và Phù Bạch, có lẽ ta không nhịn mà chủ gõ cửa phòng của hắn.
Dù sao cũng là người cá ta tốn rất nhiều tâm tư nuôi ba năm liền.
Ta thật không dễ mới nuôi cho hắn có chút thịt, không thể để hắn bị suy sụp .
Cho dù là đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay, đến lúc đó đòi Khương Như Vận chi phí chữa trị và nuôi sống cho con cá này cũng…
Tay của ta vừa nâng lên thì cửa phòng mở ra.
Phù Bạch tự giam mình trong phòng không ra cửa, quầng mắt đã chuyển màu xanh đen.
Hắn mấp máy môi, hơi khó chịu mà cầm một cái hộp trên tay đưa cho ta.
“Không phải là ngươi cảm thấy món quà đưa cho ta lúc trước quá nhỏ, nên lại một lần nữa chuẩn bị một phần quà kỷ niệm đó chứ?”
Để hòa hoãn bầu không khí, ta cố ý .
Nhưng khuôn mặt của Phù Bạch tối sầm lại, không phản bác.
Sợi tóc màu trắng bạc ở dưới vành tai trắng nõn lập tức đỏ như máu.
Lần này đến lượt ta thấy kinh ngạc.
Hộp quà mở ra.
Vẫn là một trái tim khắc bằng gỗ như trước. Chỉ là lớn hơn so với cái lần trước đưa cho ta rất nhiều.
Trái tim bằng gỗ đã mài nhẵn, ở giữa lại khảm viên bảo thạch màu lam mà hôm trước ta đưa cho Phù Bạch.
Giống như là một đồ vật quý giá bị cưỡng ép mà nhét vào trong một vật giá rẻ.
Thật không phù hợp chút nào.
Cũng khiến cho viên bảo thạch vốn rất quý trở nên rẻ mạt đi nhiều.
Ta giật giật khóe miệng : “Ngươi cũng quá lãng phí rồi!”
“Ta muốn về nhà!”
Giọng trong vắt vang lên.
Ánh mắt của Phù Bạch phức tạp, mau chóng khôi phục sự bình tĩnh lúc trước.
Hắn đưa cho ta một tờ chi phiếu: “Đây là quà cảm ơn.”
Một số tiền rất lớn, đủ để cho ta cơm áo không lo trong một thời gian dài.
Ta sững sờ hộp quà và chi phiếu, ngay lập tức : “Nhưng mà chúng ta đã có khế ước.”
“Cái này ngươi không cần lo lắng”
“Phù Bạch ngắt lời ta.
Hắn nhếch môi, bực bội khó nén nổi: “Khế ước cũng có thể giải trừ.”
Tiếng vô cùng ngạo mạn.
Có vẻ hắn nghĩ muốn về nhà, cho nên không muốn tiếp tục thiếu nhân của ta.
Từ trước tới giờ, ta ở trước mặt Phù Bạch đều rất nghe lời.
Thế là thần sắc hắn hòa hoãn, còn :
“Ngươi không cần phải lo lắng việc giải trừ khế ước sẽ ảnh hưởng tới ngươi. Để đền bù, gia tộc của ta sẽ tìm cho ngươi một thú nhân mới, mấy ngày nữa hắn sẽ đến.”
Hình như Phù Bạch còn gì đó, ta cũng nghe không vào.
Ta chỉ im lặng một hồi lâu.
Sau đó cố gắng nhắm mắt lại, nỗ lực cố gắng đè nén tâm trạng chua xót kia xuống.
Nhưng vẫn không nhịn : “Nhất định phải giải trừ hay sao?”
Ánh mắt Phù Bạch chợt dừng lại.
Đáy mắt hắn hiện lên rất nhiều cảm .
Giống như là do dự, lại giống như đắc ý, nhiều nhất là bực bội.
Nhưng cuối cùng lại thành một mảnh yên lặng.
“Khương Nhiên”
Phù Bạch gọi tên ta, sau đó cụp mắt lại.
Nhưng ngữ khí lại kiêu ngạo, cao cao tại thượng chưa từng có.
6.
Đúng là ta không xứng với Phù Bạch
Chuyện này có lẽ là sau khi Phù Bạch rời khỏi, trong trường học ta nghe rất nhiều chuyện chắp vá với nhau thì hiểu rõ chân tướng.
Thì ra hắn là tiểu thiếu gia Phù gia của thú nhân.
Phù gia là một gia tộc lớn.
Mà Phù Bạch là mấy năm trước bị kẻ thù , mất đi ký ức lại không thể chuyện, không biết sao lại lưu lạc đến chợ đen, Khương gia mua về.
Cuối cùng lại biến thành thú nhân khế ước của ta.
“Phù tiểu thiếu gia thật sự là cũng không chuyện gì với ngươi”
Có người nhiều chuyện vào mắt của ta, ngữ khí thương : “Xem ra hắn thật sự vô cùng không thích ngươi, ngay cả những chuyện ai cũng biết này cũng không chịu kể cho ngươi nghe.”
“Cũng khó trách, cũng bởi vì tinh thần lực phế vật của ngươi, nếu không phải là lúc Phù tiểu thiếu gia gặp khó khăn, cũng không đến lượt ngươi nhặt lợi ích.”
Thế là những người khác ta với ánh mắt xem thường, vừa ghen ghét lại vừa có ý xem kịch vui.
Ta cũng một mực ha hả để trả lời.
Cái này cũng không việc gì phải tức giận.
Lại thầm nghĩ, chẳng trách .
Người cá kia xấu tính như , ánh mắt lại vô cùng cao.
Tính lại rất cố chấp.
Khi mới mua về Khương gia, hắn thà bị đói bụng cũng không chịu ăn đồ mà hắn không thích, mặc kệ cho bị đói đến mức chóng mặt hoa mắt.
Về sau ta đã nghĩ cách nâng cao khả năng nấu ăn, mới khiến cho người cá này nuôi có chút da thịt.
Ta cũng biết người cá này yếu ớt, ngày thường hắn cũng đẹp mắt, tư thái lễ nghi cũng tốt.
Mọi thứ cũng tốt, ta cũng đều thích.
Cho nên dù là vào lúc ta gặp nhiều khó khăn nhất khi rời khỏi Khương gia, ta cũng nghĩ cách để hắn có thể sống tốt một chút.
Nhưng bây giờ xem ra cái mà ta gọi là tốt một chút này lại khiến cho Phù Bạch chịu khổ.
Khó trách hắn không thích ta chút nào.
Ta thất thần nghĩ.
Cho nên, khi nào thì Phù Bạch sẽ giải trừ khế ước?
Bạn thấy sao?