Khương Nhiên – Chương 12

25.

Phù Bạch vẫn luôn thất hồn lạc phách. (13)

Khi ta những lời này, trong đáy mắt hắn sáng lên một chút lại tối sầm xuống.

Cuối cùng hoàn toàn tắt.

Hắn im lặng ta ôm và trấn an Giang Mật, lại dỗ dành Giang Mật biến thành mèo nhỏ để ta có thể tiện ôm ấp.

Khi ta chuẩn bị rời đi, Phù Bạch đột nhiên gọi ta lại.

“Khương Nhiên!”

Ta không quay đầu mà quay đầu, một giây sau đó thì đồng tử hơi co lại

Người cá xinh đẹp hóa ra một cái đuôi màu lam

Chỉ là trên cái đuôi hàng ngày đều chăm sóc quý lại máu chảy đầm đìa.

Vảy cá giống như đá quý rơi xuống không ít, lộ ra không ít máu thịt.

Phù Bạch an tĩnh ta.

Sau đó, giống như bị điên mà kéo xuống chiếc vảy ngược ẩn chứa sinh mệnh lực của người cá.

Lại thật cẩn thận nâng niu vảy ngược, giọng run rẩy:

“Khương Nhiên, ta không bẩn… Ngươi dẫn ta về nhà không?”

“Ta không có cho Khương Như Vận vảy của ta, đây là lần đầu tiên… Ngươi tin ta không?”

“Nếu ngươi thật sự tức giận,”

Phù Bạch giống như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, kéo ra cổ áo lộ ra vòng cổ

Đó là gông cùm xiềng xích đối với thú nhân thấp kém nhất.

Hắn cố gắng hướng về phía ta nở ra một nụ ngoan ngoãn: “Ngươi xem, ta cũng biết nghe lời.”

Nhìn thực sự đáng thương.

Nhưng ta lại chỉ an tĩnh mà hắn một lúc lâu, sau đó dùng tinh thần lực lấy cái vảy ngược lại đây.

Vảy ngược của người cá là đồ tốt, đúng lúc Giang Mật cần có nó để khôi phục.”

Giang Mật mất đi lý trí cũng là vì ta.

Tinh thần lực của ta có thể cắn nuốt hết thảy, lợi ích càng cao thì nguy hiểm càng lớn.

Ta tùy thời đều có thể bị ảnh hưởng.

Giống như một quả bóng khí không ngừng hấp thu không khí bên ngoài, cuối cùng có một ngày sẽ nổ tan xác mà chết.

Lão già vì biết điều này, cho nên mới bỏ ra bao nhiêu tâm tư để áp chế năng lực của ta.

Ông vẫn luôn hy vọng ta có thể biến thành người bình thường.

Cũng là muốn ta sống lâu một chút.

Mà Giang Mật không thể khai thông, hắn chỉ biết áp chế

Dùng thủ đoạn bạo lực để áp chế bạo tinh thần lực.

Cho nên hắn mới có thể trong lần đầu thử đã suýt chết người khác.

Bởi vì không ai có thể thừa nhận.

Nhưng thạch tín của người khác lại là mật đường của ta (14)

Ta cần chính là loại áp chế này.

Nhưng Giang Mật lại không dám áp chế, cho nên hắn vụng về học hấp thu, thay ta gánh vác phần bạo kia.

“Ta đoán hắn hẳn là tìm một nơi an tĩnh chậm rãi chờ cho hết trạng thái mất khống chế.”

Ta ngẩng đầu về phía Phù Bạch, ánh mắt lạnh lẽo: “Làm sao ngươi lại có thể lừa hắn ra ngoài ?”

Có lẽ là từ “lừa” này đã chạm đến thần kinh mẫn cảm của Phù Bạch.

Hàng mi dài run rẩy, hắn đờ đẫn trả lời:

“Có người thiếu chút nữa thì bị rơi xuống vực, hắn ra ngoài cứu người.”

Quả nhiên đây là việc mà tên ngốc này sẽ .

Ta tức giận đến tóm lấy tai của tiểu hổ, cũng không dám dùng nhiều sức.

Giang Mật đang hôn mê hừ hừ vài tiếng.

Ta giấu đi ý trong đáy mắt, nghiêng đầu địa lao không thấy ánh mặt trời mà lại vô cùng quen mắt:

“Chờ sau khi Giang Mật tỉnh lại, ta sẽ mang theo hắn tới Phù gia đòi nợ.”

Ta nhớ ra rồi.

Trước khi ta Khương gia tìm về, lão già kia đưa Giang Mật đến một khu rừng rậm.

Ông ở nơi đó Giang Mật sẽ có cơ hội, có thể có một ngày hắn biến thành người.

Nhưng ông không cho ta khu rừng rậm đó ở đâu. Ông , nếu Giang Mật biến thành người sẽ tới tìm ta, chỉ cần ta kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng lão già thúi lần đầu tiên lỗi, khiến cho ta quên sạch sẽ mọi thứ về mèo tiên nữ.

Chỉ nhớ rõ ta cũng không phải là một người biến dị duy nhất, mà còn có một đồng bọn vừa yếu ớt vừa xinh đẹp.

Lão già lại uốn nắn ta quá mức, khiến cho ta vô cùng sợ hãi sự độc.

Phù Bạch đau đến mức không ra tiếng: “Khương Nhiên, ta hối hận rồi!”

“Ngươi không hối hận,  ngươi chỉ đang sợ hãi.”

Ta không lưu chút nào mà vạch trần nội tâm cuối cùng của Phù Bạch: “Nếu hôm nay ta vẫn là phế vật như trước kia, ngươi sẽ chỉ hơi lòng trắc ẩn một chút sau khi thấy cái Video kia, sau đó sẽ ra vẻ hào phóng mà bố thí một chút lòng thương của ngươi. Có thể là chờ đến khi ta thật sự chết đi, ngươi sẽ cảm thấy đáng tiếc, có lẽ sẽ có chút buồn bã, rốt cuộc không ai sẽ giống như đồ ngốc vô điều kiện mà đối xử tốt với ngươi.”

“Chỉ là hiện tại ta lại sống tốt hơn tất cả mọi người, thậm chí có thể nhẹ nhàng để ngươi nhận ra những sự thật đó, cho nên ngươi bắt đầu sợ hãi, sợ hãi những biến cố xảy ra, sợ hãi hạnh phúc ngươi đã có sẽ biến mất giống như bọt biển. Ngươi vừa thiếu thương lại ích kỷ. Cái ngươi gọi là hối hận chẳng qua là bởi vì ngươi đã mất đi một bảo mẫu dùng quen tay là ta đây. Nói rõ ràng hơn một chút, chỉ là bởi vì địa vị của chúng ta bây giờ thay đổi. Phù Bạch, ngươi rất hèn hạ đê tiện.”

Tinh thần lực xuất ra hiện hữu thành một chiếc dao găm hung hăng đâm vào ngực người cá, ta khẽ: “Lão già ở trên trời phù hộ, may mắn ta còn có năng lực phản kích.”

________

(13) Thất hồn lạc phách: Mất hồn

(14) Chỗ này có nghĩa là điều đó có thể là thuốc độc của người khác đối với ta là báu vật ấy. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...