Khương Dao – Chương 1

1.

“Quá tốt rồi, Thiên Thiên có chị rồi!”

Trên mặt Khương Thiên Thiên là nụ rực rỡ, tôi lại nghe âm thanh điện tử vang lên từ phía ta:

【Đinh! Ký chủ đã thành công trói buộc với hệ thống vả mặt!】

【Mỗi lần vả mặt Khương Dao, giá trị chán ghét của cả nhà đối với ta sẽ tăng lên!】

【Giá trị chán ghét đầy, Khương Dao sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Khương!】

Ồ, vả mặt tôi?

Trong mắt tôi xuất hiện ý lạnh.

Lần đầu tiên thấy Khương Thiên Thiên, tôi đã biết ta có địch ý với mình.

Tôi là con ruột thất lạc của nhà họ Khương, còn ta là sau này mới nhận nuôi.

Cô ta sợ tôi cướp mất thương của bố mẹ, sợ tôi cướp đi tất cả những gì thuộc về ta.

m thanh điện tử kia lại lần nữa vang lên:

【Nhiệm vụ vả mặt 1: Để mẹ Khương thấy Khương Dao cố ý hỏng quà sinh nhật của ký chủ!】

“Chị, chị đến phòng em chọn quần áo đi!”

Khương Thiên Thiên thân thiết kéo tay tôi, bố mẹ tôi nở nụ trấn an.

Nhưng cửa phòng vừa đóng lại, nụ của Khương Thiên Thiên đã lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không chút kiên nhẫn:

“Chị là cái thá gì cơ chứ? Chị cũng xứng chị tôi sao?”

Khương Thiên Thiên khẩy, ta lập tức lấy một chiếc túi Hermès Himalaya Birkin từ trong tủ ra:

“Đây chính là quà mẹ tặng cho tôi vào lễ trưởng thành đấy, chị có biết chiếc túi này trị giá bao nhiêu tiền không?”

Cô ta một tiếng, cố đung đưa chiếc túi ở trước mặt tôi:

“Đẹp không? Kiểu này tôi có rất nhiều!”

“Vào lễ trưởng thành của tôi, mẹ đã mời nhóm nhạc nam tôi thích nhất để đến chúc mừng ngày tôi trưởng thành, bố thì trực tiếp tặng tôi một căn nhà!”

“Lễ trưởng thành của chị thì sao? Chắc là ngay cả quà cũng không có đâu nhỉ?”

Tôi hạ ánh mắt xuống, ta đúng rồi.

Năm đó, sau khi bị đi lạc tôi vẫn luôn lênh đênh ở bên ngoài, qua tay rất nhiều gia đình, sau đó bị đưa đến nhi viện như nhi.

Để sống sót, tôi mở quầy hàng, rửa bát , shipper.

Sinh nhật mười tám tuổi, đúng lúc tôi có đơn giao bánh sinh nhật cho khách.

Tôi lén lút lấy một cây nến, mua một chiếc bánh xốp ba tệ cắm vào.

Thắp nến rồi lại thổi đi, đây chính là ngày tôi trưởng thành.

Tôi cũng đã từng đến lễ trưởng thành của Khương Thiên Thiên với thân phận nhân viên phục vụ, đúng là rất hoành tráng.

Bố mẹ Khương nắm tay Khương Thiên Thiên đi thảm đỏ, vô số ánh nến thắp lên chỉ dành cho ta.

Còn tôi đứng ở chỗ tối bê bánh gato cho ta, sau đó xuống dưới nhận tiền công sau một ngày lao mệt mỏi… ba trăm tệ.

Khi đó tôi cũng không biết, đôi vợ chồng ung dung quý phái trên sân khấu kia là bố mẹ trong trí nhớ mơ hồ của tôi.

Từng lời của Khương Thiên Thiên khiến lòng tôi đau nhói, bàn tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, tôi ép buộc bản thân phải tỉnh táo.

Tôi biết Khương Thiên Thiên đang kích tôi để tôi ra tay, ta càng càng quá đáng, như thì tôi càng không tức giận.

Nhưng một giây sau, cơ thể tôi dường như không nghe theo sự chỉ huy của não bộ, tôi cầm con dao rọc giấy ở trên bàn rạch một đường lên chiếc túi Hermès kia.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, mẹ Khương đang cầm đĩa điểm tâm giật mình đứng ở cửa:

“Dao Dao, con…”

2.

Nói đến cũng kỳ lạ, sao khi hoàn thành tác rạch túi, tôi lại lập tức khống chế bản thân.

Chẳng lẽ là do hệ thống vả mặt kia ?

Khương Thiên Thiên che giấu ánh mắt trên nỗi đau của người khác, dưới sự giúp đỡ của hệ thống, nước mắt ta tuôn ra như mưa:

“Chị, chẳng qua là em không muốn đưa cái túi này cho chị thôi mà, sao chị có thể rạch nó như chứ?”

“Em đã rồi, những thứ khác chị tùy ý chọn, cái túi này thì không , đây là quà sinh nhật mẹ tặng em năm mười tám tuổi…”

m cuối còn run rẩy, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Khương Thiên Thiên.

Mẹ Khương lập tức đau lòng ôm lấy Khương Thiên Thiên, bà trách tôi: “Dao Dao, con thích thì mẹ mua cho con là , sao con có thể hỏng túi của Thiên Thiên như chứ? Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như chứ?”

Tôi hít sâu một hơi, quay đầu vẻ mặt thất vọng của mẹ Khương rồi òa lên khóc.

Khóc còn đau lòng hơn cả Khương Thiên Thiên!

“Mẹ, đều là do con sai, tất cả đều là do con sai!”

“Trước kia một tệ con còn hận không thể chia đôi, đương nhiên chưa từng thấy qua Hermès, em từ da cá sấu, còn có rạch cũng không sao, con thử một chút. Con tò mò nên mới thử, không ngờ lại hỏng…”

Thấy vẻ mặt tức giận của mẹ Khương giảm dần, ngược lại còn xuất hiện sự đau lòng, Khương Thiên Thiên vội vàng : “Chị dối, con chưa từng như !”

Tôi không ngừng: “Phòng em lớn như , trên bàn cũng toàn là đồ trang điểm đắt đỏ, sao con có thể biết dao rọc giấy ở trong ngăn kéo ? Là em lấy ra đưa cho con.”

Lần này Khương Thiên Thiên không thể phản bác lại tôi, ta nóng nảy đến mức dậm chân.

Vì dao rọc giấy là do hệ thống cố ý để lên nơi thấy nhất trên bàn, Khương Thiên Thiên lại không thể khai ra hệ thống.

Đứa nhỏ mình nuôi hai mươi năm, mẹ Khương dáng vẻ của Khương Thiên Thiên là biết ta đang chột dạ.

Ánh mắt mẹ Khương lạnh xuống, bà ấn tay Khương Thiên Thiên xuống:

“Thiên Thiên, trong lòng bố mẹ, con và Dao Dao đều là con của chúng ta, cho dù thế nào cũng không thay đổi.”

“Sau này con đừng có châm ngòi ly gián như thế này nữa, con khiến mẹ quá thất vọng!”

Khương Thiên Thiên nghiến răng, tôi bằng ánh mắt oán hận.

Mà tôi cũng nghe giọng của hệ thống từ người ta:

【Nhiệm vụ 1 thất bại, giá trị chán ghét Khương Dao Dao hiện tại: -10.】

3.

Nhiệm vụ đầu tiên của Khương Thiên Thiên thất bại ta cũng không sốt ruột.

ta biết hệ thống chẳng mấy chốc sẽ tuyên bố nhiệm vụ vả mặt thứ hai.

Cô ta có lòng tin sẽ đuổi tôi đi.

Nhà họ Khương tổ chức một bữa tiệc không lớn không nhỏ mời mấy nhà trong giới thượng lưu đến, giới thiệu thân phận của tôi trước mặt mọi người.

Lúc tôi ra ngoài hít thở không khí thì thấy Khương Thiên Thiên đang ôm một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi cách đó không xa.

Đó là vị hôn phu kiêm thanh mai trúc mã của ta, thái tử gia trong giới thượng lưu, Tống Thành Phong.

Tôi còn chưa lại gần đã nghe âm thanh điện tử khiến người khác chán ghét của hệ thống:

【Nhiệm vụ vả mặt thứ 2: Để mọi người thấy Khương Dao quyến rũ Tống Thành Phong.】

Tôi: “…”

Nhiệm vụ vừa tuyên bố, Khương Thiên Thiên đã nhanh chóng quanh, ánh mắt lập tức khóa chặt về tôi cách đó một đoạn.

Cô ta đắc ý , lớn tiếng nũng nịu với Tống Thành Phong:

“Thành Phong, nếu như không phải năm đó chị đi lạc thì hiện tại người đính hôn với chính là chị ấy.”

“Bây giờ chị quay về rồi, sau này sẽ không cần em nữa sao?”

Tống Thành Phong cưng chiều vuốt mũi ta:

“Thiên Thiên ngốc, người ở bên cạnh nhiều năm như là em, không phải Khương Dao, cho dù ta có quay về thì một ánh mắt cũng không .”

“Huống hồ ta lưu lạc ở ngoài nhiều năm như , tính cách và phẩm vị không có, sao có thể so với em ?”

Nghe thấy những lời giễu cợt và bình luận của hai người kia, tôi không chịu nữa, quay người muốn rời đi.

Nhưng một giây sau, cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển của tôi.

Tôi chỉ có thể trơ mắt mình đi qua, vừa mắng một câu “đồ khốn” vừa đẩy Khương Thiên Thiên vào hồ bơi.

Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Thành Phong, tôi dùng dáng vẻ kệch cỡm hất mái tóc xoăn của mình, như đang thị uy : “Tống Thành Phong, là của tôi!”

Tống Thành Phong lấy lại tinh thần, ta đẩy tôi ra, chỉ thẳng vào mặt tôi : “Cô đúng là người phụ nữ độc ác! Nếu Thiên Thiên xảy ra chuyện gì tôi sẽ không bỏ qua cho !”

Người trong đại sảnh nghe thấy tiếng thì kéo nhau ra ngoài, mọi người đều chứng kiến hết màn kịch ồn ào này.

Bố Khương lập tức tức giận quát lên với tôi: “Dao Dao, con trò gì !”

Mà mẹ Khương lại tôi với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa thất vọng, trên mặt cũng xuất hiện sự chán ghét.

Ở nơi đáng chết này, tôi lại lúng túng khôi phục quyền kiểm soát cơ thể.

Thật muốn tìm cái nơi nào mà chui xuống quá.

Nhưng tôi không thể, tôi còn phải dọn dẹp cục diện rối rắm này.

Tôi không kịp nghĩ nhiều, tôi đẩy Tống Thành Phong đang không ngừng líu lo trước mặt sang một bên, cởi giày ra rồi nhảy xuống bể bơi bơi về phía Khương Thiên Thiên.

Khương Thiên Thiên biết ta càng giãy dụa ở trong nước lâu thì chuyện hôm nay càng ầm ĩ, ta liều mạng kéo tôi cùng chìm xuống.

Nhưng ta sao có thể khỏe bằng tôi , cuối cùng vẫn bị tôi cưỡng ép kéo lên bờ.

Tôi vừa nhẹ nhàng thở ra một hơi, Khương Thiên Thiên đã bắt đầu ở trước mặt mọi người khóc lóc kể lể:

“Chị, đều là em không tốt, em không nên thân mật với Thành Phong trước mặt chị, khiến chị ghen tị.”

“Nếu chị cảm thấy không vui, em, em tặng Thành Phong cho chị là rồi, dù sao người đính hôn với Thành Phong là chị mới đúng, em cũng chỉ là người thừa trong nhà họ Khương…”

Dáng vẻ khóc lóc của Khương Thiên Thiên vừa đáng thương vừa yếu ớt, Tống Thành Phong lập tức đau lòng cầm khăn tắm ôm lấy ta:

“Thiên Thiên, em đừng , trong lòng chỉ có một mình em, em không thể đẩy cho người khác .”

“Huống hồ người độc ác như Khương Dao chỉ thôi cũng thấy buồn nôn!”

Trong lòng tôi chỉ cảm thấy buồn , lời này mà Tống Thành Phong cũng ra sao, sao ban nãy Khương Thiên Thiên rơi xuống nước cũng không thấy Tống đại công tử hạ mình nhảy xuống cứu người ta đi?

Nói trắng ra, Khương Thiên Thiên vẫn không quan trọng bằng mặt mũi của ta.

Người đàn ông như , xách giày cho tôi cũng không xứng!

Vẻ mặt bố Khương rất khó coi, ông ấy trừng mắt tôi không lời nào, mẹ Khương lại lạnh lùng :

“Dao Dao, cho dù con thích Thành Phong thì cũng không nên đẩy Thiên Thiên, dù sao nó cũng là em con!”

Người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, lời tôi nghe loáng thoáng chính là thiên kim vừa tìm của nhà họ Khương đúng là không có giáo dục, không để ý đến mặt mũi của nhà họ Khương mà đi tranh người với em .

Khương Thiên Thiên thấy nhiệm vụ vả mặt sắp hoàn thành, khóe miệng không khỏi nâng lên.

Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu màn trình diễn của mình:

“Tống Thành Phong, đừng có chạm vào Thiên Thiên!”

Tôi cắn chặt môi, kéo mạnh Khương Thiên Thiên ra khỏi vòng tay Tống Thành Phong.

Sau đó dịu dàng nâng khuôn mặt Khương Thiên Thiên lên hỏi: “Thiên Thiên, em không sao chứ?”

“Đều do chị quá nóng vội, không muốn thấy em ở bên cạnh người đàn ông xấu xa như Tống Thành Phong nên mới như !”

“Lúc đầu chị muốn đẩy Tống Thành Phong, nếu chị biết em sẽ che chở cho ta thì chị sẽ không ra tay như đâu!”

Mọi người ngẩn ra, bố mẹ Khương đang tức giận cũng rơi vào mơ hồ.

Đôi môi Khương Thiên Thiên run rẩy: “Chị, có phải chị nhớ nhầm rồi không, rõ ràng là chị đẩy em…”

Cô ta còn chưa xong đã bị tôi ngắt lời: “Em rất đúng, chị đều hiểu, dù sao chị cũng mới quay về nhà họ Khương, vị trí của chị trong lòng em còn kém xa vị trí của Tống Thành Phong, chị cũng muốn tốt cho em mà thôi!”

Tôi thầm dùng sức ôm chặt Khương Thiên Thiên, nhân lúc ta giãy dụa mà quát lên với Tống Thành Phong: “Tống Thành Phong, là em rể của tôi tôi cảm thấy không xứng!”

“Chưa cần đến những chuyện khác, chỉ mình chuyện lúc nãy Thiên Thiên không may rơi xuống nước thôi cũng không đi cứu con bé trước! Anh còn con bé, lấy cái gì để chứng minh?”

Tống Thành Phong không ngờ người bị úp cái nồi này lên đầu lại là mình, ta theo bản năng : “Lúc nãy tôi không kịp phản ứng…”

Lần này tôi còn chưa kịp thì mẹ Khương đã nhanh chóng đứng trước mặt bảo vệ tôi:

“Tôi thấy lúc cậu mắng Dao Dao thì nhanh lắm mà?”

Bố Khương cũng hừ lạnh một tiếng, mặt ông ấy đen lại, không vui trừng mắt với Tống Thành Phong.

Khương Thiên Thiên không còn tâm trạng để giả khóc, ta vội vàng với bố Khương: “Bố, mẹ, không liên quan đến Thành Phong, là chị cố ý đẩy con…”

Cho dù ta giải thích nhiều đến đâu cũng không có tác dụng, hiện tại trong mắt mọi người ta đã trở thành người chỉ biết đương.

Cô ta càng biện hộ cho Tống Thành Phong, sắc mặt bố mẹ Khương càng lạnh hơn.

Cuối cùng Khương Thiên Thiên bị bố mẹ kéo đi, mà hệ thống trên người ta cũng tuyên bố kết quả nhiệm vụ:

【Nhiệm vụ 2 thất bại, giá trị chán ghét Khương Dao hiện tại: -40.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...