Lục Hàn Tinh đột nhiên mỉm lấy đi ly rượu của tôi:
“Kiều Tri Việt, mặt em đỏ bừng rồi.
“Rượu này nồng độ cao lắm, đổi loại khác uống đi.“
Tôi lúc này mới nhận ra, vừa rồi lúc xem bọn họ đánh nhau, đã vô thức uống nhiều như rồi.
Nhưng đã muộn.
Tôi hình như sắp say rồi.
Lục Hàn Tinh khoác áo khoác lên người tôi, áo khoác rất lớn, hoàn toàn bao bọc lấy tôi:
“Mọi người cứ từ từ uống. Tôi đưa ấy về.“
Mọi người ái muội: “Lục thiếu gia, cậu cứ yên tâm, sẽ không phiền cậu và chị dâu đâu.“
Cánh tay của Lục Hàn Tinh rất mạnh mẽ, ôm chặt lấy tôi, nhiệt độ cơ thể rất cao. Bầu không khí thêm vài phần mờ ám.
Tôi hơi căng thẳng.
Trước khi mất đi ý thức, tôi lúng búng với ấy:
“Lát nữa đưa em về, đừng vào em nhé.“
“Ừ.“
19
Tôi không thể cho ấy biết tôi sống ở đâu.
Đầu óc tôi quá hỗn loạn.
Cuối cùng trong xe, dựa vào vai ấy, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy rất khó chịu, trời đất quay cuồng, trong miệng cứ có cảm giác có mùi lạ, muốn nôn.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn đến mức tối tăm mặt mũi, tự tắm rửa, đánh răng, súc miệng.
Đợi đến khi tất cả đều sạch sẽ, mới cảm thấy sống lại. Đầu đau như muốn nứt ra.
Lần sau tuyệt đối không uống rượu nữa. Khó chịu lắm.
Tôi giống như đang ở nhà mình , quấn khăn tắm, nằm trên giường, ngẩn người.
Lúc này, mới phát hiện, đèn trần khác với ở nhà.
Tôi quanh bốn phía.
Hơi thở trở nên gấp gáp.
Đây là một nơi xa lạ.
Cửa sổ sát đất khổng lồ, cách bài trí mang phong cách cổ điển, bên trái bày mô hình khủng long trắng và đủ loại mô hình khác, bên phải bày đủ loại đồ cổ. Trên tường còn có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật chân chính.
Hoàn toàn là nơi xa lạ.
Ký ức ùa về.
Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra Lục Hàn Tinh ôm tôi vào xe taxi.
Tôi dựa vào người ấy, trượt xuống đùi ấy, tìm một tư thế thoải mái rồi ngất đi.
Vậy, đây là nhà của Lục Hàn Tinh?
Lục Hàn Tinh đẩy cửa bước vào.
Tôi dùng chăn che kín người, dựa vào đầu giường.
Anh ấy ho nhẹ một tiếng: “Em tỉnh rồi?“
Trong tay ấy bưng một bát canh và một phần bữa sáng: “Giải rượu. Còn có bữa sáng nữa.“
Anh ấy rất tự nhiên ngồi xuống mép giường tôi, vành tai hơi đỏ ửng.
“Em…tóc ướt rồi, có cần giúp em sấy khô không?“
Tôi bưng bát canh giải rượu, uống từng ngụm từng ngụm: “Không cần.“
Bàn tay đang đưa ra của ấy, lại rụt về:
“Ừm…hôm qua, không vào em.“
Vành tai ấy hơi đỏ.
“Khóe môi em là do em tự cắn đấy. Anh có quay video lại, em xem đi.“
Vừa qua, đã thấy một cảnh tượng chấn .
Tôi ôm ấy cắn.
Cắn mặt cắn môi cắn ngực, còn phát ra tiếng : “Anh thơm quá. Hihi. Cho em hôn nào.“
“Em xem, tay là tay lực sĩ đấy.“ Anh ấy .
Trong video, tay ấy quả thực giơ cao lên, không chạm vào tôi.
“…“ Nhưng à, cũng không đẩy em ra.
Xấu hổ quá.
Không ai cho tôi biết, tôi say rượu sẽ như cả.
20
Im lặng. Im lặng. Im lặng.
“Sau đó em đã khóc.“
Tôi thấy bản thân ôm ấy khóc nức nở:
“Tại sao mọi người đều không cần em? Tại sao?!
“Em không biết, em không hiểu.
“Em hận , hận bọn họ, hận cả thế giới này.“
Tôi xấu hổ nhắm mắt lại.
Mất mặt quá.
Tôi chưa bao giờ mất kiểm soát, suy sụp như , gia đình dạy dỗ là, lúc nào cũng phải giữ gìn giáo dưỡng.
Phải có giáo dưỡng.
Cho nên, lúc Thẩm Tri Diệp sỉ nhục tôi, tôi không đánh ta, chỉ hắt rượu vang đỏ lên đầu ta.
Cho nên, lúc Kiều An An đuổi tôi đi, ném đồ đạc của tôi, bố mẹ tôi coi thường tôi, trai tôi chế giễu tôi, tôi không hề nổi cơn tam bành.
Bình tĩnh rời đi. Bình tĩnh tìm kiếm cơ hội phản kháng.
Lục Hàn Tinh đột nhiên dùng khăn tay lau khóe miệng tôi:
“Hôm qua, em khóc rất đau lòng.
“Sau này nếu thấy khó chịu, thì cho biết.
“Kiều Tri Việt, sau lưng em chưa bao giờ là không có ai cả.
“Anh rất vinh dự khi có thể trở thành chỗ dựa cho em.“
Ánh mắt ấy quá chân thành, quá tha thiết.
Tôi chớp chớp mắt, nuốt nước canh giải rượu xuống: “Ừm.“
Bây giờ tôi hơi sợ ấy biết tôi đang lợi dụng ấy.
Nhưng…đã biết cuối cùng cũng sẽ vạch trần lời dối này, tôi sẽ lợi dụng triệt để hơn.
Thế nào là ti tiện? Trên đời này có mấy ai ngay thẳng thuần khiết, không có sự thiên vị và đen tối?
Thẩm Tri Diệp có, Kiều An An có, bố mẹ tôi có, trai tôi có, tôi cũng có.
Chỉ có lợi ích trước mắt mới là thứ con người có thể nắm bắt thật sự.
Tôi lấy lại tinh thần. Dựa vào đầu giường của ấy.
Nhìn ấy.
Anh ấy vẫn ngồi trước bàn, viết luận văn.
Trước đây từng nghe , vị đại thiếu gia chốn phồn hoa này, dựa vào nỗ lực của bản thân chứ không phải gia đình để đi du học Harvard, theo đuổi lý tưởng và ước mơ của mình.
Ông nội ấy, nhân vật lớn nhất chốn phồn hoa, rất thích ấy, rất chiều chuộng và cưng chiều ấy. Ngày ấy rời đi, ông ấy đã tức giận :
“Đồ cháu bất hiếu này, cho cháu năm năm, nếu không có thành quả, thì cút về đây thừa kế gia sản!“
Sau đó, ấy tốt nghiệp thuận lợi, trở về nước.
Mấy năm nay đã xin không ít bằng sáng chế, nhận rất nhiều giải thưởng quốc tế. Mười mấy bài luận văn khoa học mà ấy công bố tải xuống và trích dẫn rộng rãi.
Thành tích học tập xuất sắc.
Được coi là người có chỉ số IQ cao, không biết tại sao trong chuyện cảm, lại có phần ngây thơ khác thường.
Bạn thấy sao?