Khuôn Mặt Xinh Đẹp [...] – Chương 3

"Hôm nay chúng ta đến để cảnh cáo Thẩm Vi Vi đừng xen vào chuyện bao đồng, An An chịu khó một chút nhé."

Thẩm Vi Vi là thân của tôi. Cô ấy là người tốt đầu tiên tôi gặp.

Mắt tôi đỏ hoe.

Cảnh cáo ấy?

ấy đã cưu mang tôi?

Kiều Huyền Dực, , thật sự muốn tuyệt như sao?

Tại sao?! Vì Kiều An An?

Đứa con bị bỏ rơi như cỏ rác, tôi tin rồi.

Tôi nhắn tin cho Vi Vi:

【Bảo trai tớ rằng, tớ đã c.h.ế.t ở ngoài rồi, sẽ không đến tìm cậu nữa. Cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của ấy và em tốt của ấy nữa.】

Tôi ngồi xổm ở đầu hẻm.

Đợi rất lâu, chiếc Cayenne quen thuộc mới rời đi.

Gia đình Vi Vi thuộc tầng lớp khá giả, lại bị nhà họ Kiều hùng mạnh kìm kẹp.

Khi tôi vào nhà, bố Vi Vi tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, mẹ Vi Vi lộ rõ vẻ chán ghét, Vi Vi lúng túng đứng giữa.

"Tri Việt, tớ..."

Tôi gượng , xách vali lên.

Trước khi đi, tôi cúi đầu thật sâu trước họ:

"Cháu rất xin lỗi và cũng rất cảm ơn, cháu sẽ không phiền mọi người nữa."

Bây giờ tôi hoàn toàn độc.

10

Tôi ngồi xổm bên đường, bên cạnh là vali, đếm những giọt nước mắt rơi xuống, loang ra trên mặt đường xi măng sạch sẽ.

Cầm điện thoại lên, 99+ tin nhắn chưa đọc.

Tôi cứ tưởng là Kiều Huyền Dực hối hận, hoặc là lời chế giễu của Kiều An An.

Không ngờ lại là Lục Hàn Tinh.

Tôi suýt nữa thì quên mất ấy.

【Kiều Tri Việt, đến rồi. Sớm hơn ba mươi phút.】

【Anh kể em nghe, thấy một con kiến bị nghẹn, hai con kiến khác vuốt lưng cho nó. Buồn c.h.ế.t mất.】

Hai tiếng sau.

【Em đến chưa?

【Con ra đường phải trang điểm, hiểu mà.

【Hôm nay cũng ăn mặc rất đẹp trai. Hi hi.

【Anh mua kem cho em rồi. Đợi em đến cùng ăn nhé.】

Lại một tiếng sau.

【Em đang ở đâu?

【Không muốn để ý đến nữa sao?

【Kem tan rồi. Anh ăn hết rồi.

【Kiều Tri Việt, lần sau dẫn em đi Starbucks nhé?】

Hàng loạt cuộc gọi nhỡ.

【Em đang ở đâu? Có chuyện gì ? Anh đang đợi em ở chỗ cũ. Trả lời nhé.】

Tôi lau vội nước mắt:

【Xin lỗi, Lục Tinh Tinh, nhà em có chút chuyện, phải hủy hẹn rồi.

【Anh ăn bánh giúp em nhé.

【Để đợi lâu rồi.】

Tôi kéo vali, đi lang thang không mục đích.

Nhưng mà tôi không muốn.

Càng chủ , càng trở nên rẻ mạt.

Bị cha mẹ bỏ rơi, bị trai từng thương tôi hết lòng ruồng bỏ, đã rất đau khổ rồi.

11

Thẩm Vi Vi gọi điện cho tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, :

"Tớ đang ở khách sạn, phòng giường đôi. Chuyện ngày mai, ngày mai tính tiếp. Chuyện tới đâu hay tới đó mà, phải không?"

Thẩm Vi Vi im lặng một lát:

"Kiều Tri Việt, cậu đang ngồi bên đường, tớ thấy cậu rồi.

"Bố mẹ tớ không kiểm soát , tớ là tớ, tớ có thể giúp cậu."

Tôi quay đầu lại.

Thẩm Vi Vi tôi.

Cô ấy đặt một chiếc chìa khóa lên vali của tôi:

"Bố tớ đưa cho cậu đấy, Kiều Tri Việt, đứng dậy đi."

Mười chín tuổi, là những ngày tháng mơ hồ chưa hiểu sự đời, Thẩm Vi Vi đứng trước mặt tôi, lại giống như một người trưởng thành.

Đột nhiên khiến tôi vừa chua xót vừa dũng cảm.

"Cảm ơn."

Cô ấy giúp tôi kéo vali: "Khách sáo với tớ gì."

Trên đường đến căn hộ, tôi ngồi trong xe, thấy một người ngồi bên công viên, trên đôi chân dài đặt một chiếc bánh nhỏ.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không chớp mắt.

Là Lục Hàn Tinh.

12

Căn hộ mà bố Thẩm Vi Vi dài hạn, đã lâu không dọn dẹp.

Thẩm Vi Vi cùng tôi hì hục dọn dẹp ba tiếng đồng hồ.

Dù sao ấy cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm.

Nhưng cả hai chúng tôi thực ra đều không giỏi việc này.

Ban đầu định trực tiếp tìm người giúp việc, số dư ít ỏi, tôi lại đóng điện thoại.

Tin nhắn của Lục Hàn Tinh không còn gửi liên tục nữa, rất nhanh đã 99+.

Sau khi dọn dẹp xong, Thẩm Vi Vi rời đi: "Tớ phải về rồi, không thể ở ngoài qua đêm, có việc gì thì gọi cho tớ."

"Ừ."

Tôi ngồi trên giường, ôm một cái gối ôm, hình như trước đây tôi cũng bị quản lý rất nghiêm, bố mẹ không cho phép tôi ở ngoài qua đêm.

Nhưng bây giờ, cho dù tôi tìm tám người đàn ông đến căn hộ cho của tôi, có lẽ bố mẹ và trai tôi cũng sẽ không thèm tôi lấy một cái.

Dù sao, Kiều An An mới là công chúa thật sự của họ.

13

Tôi gọi video cho Lục Hàn Tinh. Anh ấy kích bật dậy khỏi giường:

"Anh cứ tưởng em ghét , không muốn để ý đến nữa.

"Em nhà có chuyện gì , có cần giúp đỡ không?

"Chỉ cần em mở lời, đều có thể.

“Anh mượn em một cốc cà phê, nên báo đáp em.

"Anh cứ tưởng em không để ý đến nữa."

Giây trước đăng lên vòng bè biểu tượng "thất ", giây sau lại đăng biểu tượng cảm "tuyệt đối không có" ngốc nghếch.

Được nuôi dưỡng trong gia đình hạnh phúc, môi trường hạnh phúc, mới có thể trưởng thành như .

Một người xa lạ, không quen biết, gia cảnh khác biệt với rằng nhà có chút chuyện, rồi lâu không trả lời, sau đó lại gọi điện.

Tất cả các cậu ấm chiêu bây giờ đều sẽ nghĩ, đây là một âm mưu nhắm vào họ, chứ không phải : "Em cần giúp đỡ gì, đều có thể giúp em."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...