Khuôn Mặt Xinh Đẹp [...] – Chương 2

5

Ngày thứ ba, Lục Hàn Tinh nhắn tin cho tôi:

【Cà phê đã hứa trước đó, vẫn còn hiệu lực chứ? Tôi muốn uống rồi, mời tôi nhé.】

Tôi tin nhắn, mỉm :

【Tất nhiên, vẫn là quán cà phê đó, bốn giờ chiều, tôi đợi .】

Vừa đến quán cà phê, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, rất nhiều người đang tôi.

Có người lấy sách bình phong, có người lấy báo, có người núp sau chậu cây lén .

Lục Hàn Tinh đã đợi sẵn trong quán.

Anh ấy ho nhẹ một tiếng, những người đó lại ngồi ngay ngắn lại.

Tai ấy hơi đỏ.

Tôi hiểu ra. Đó là những người của ấy, đến xem náo nhiệt.

Tôi ung dung ngồi xuống, hôm nay tôi mặc một chiếc váy trắng, để lộ một chút lưng:

"Tôi vẫn chưa hỏi tên ?"

Anh ấy ho khan: "Lục, Lục Tinh Tinh."

Tôi đưa tay ra: "Kiều Tri Việt."

Lục Hàn Tinh cố gắng giữ hình tượng cool ngầu, đôi tai đỏ ửng đã tố cáo nội tâm của ấy.

Những người xung quanh nham nhở.

Tôi còn thấy ấy nhân lúc tôi không để ý, nhép miệng về mọi hướng: "Cút cút cút."

Ly cà phê này uống thật đáng giá.

Anh ta dễ mắc câu hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Tạm biệt xong, tôi đứng đợi xe ở cách đó không xa, nghe thấy tiếng ấy mắng té tát:

"Ai bảo các cậu đi theo, ai bảo các cậu đi theo hả? Thế giới hai người, thế giới hai người các cậu hiểu không?

"Năm sáu cái bóng đèn. Cố không muốn tôi thoát kiếp FA."

6

Tôi đang đợi xe ở bến xe buýt, đợi rất lâu mới có xe.

Trước đây, tôi luôn có tài xế đưa đón.

Sự chênh lệch của cuộc sống.

Bây giờ Kiều An An ở nhà chắc đang sống rất tốt.

Mưa lớn, tôi ướt như chuột lột, Vi Vi đưa khăn tắm cho tôi: "Cậu chạy đi đâu cả ngày ?"

"Bị ướt mưa rồi à?"

Rất chu đáo và ân cần.

Tôi hơi nghẹn ngào, đã kìm nén lại.

Tôi, Kiều Tri Việt, đã sống mười mấy năm, cuối cùng chỉ có một người thân, số dư ít ỏi trong thẻ, và một cơ thể 19 tuổi.

7

Lục Hàn Tinh bắt đầu nhắn tin, gọi điện cho tôi thường xuyên, chia sẻ một số chuyện vụn vặt trong giới của họ:

【Giới của ngày nào cũng tiệc tùng, chán lắm. Muốn uống Starbucks với em, em vẫn mời chứ?】

Trong bức ảnh ấy gửi cho tôi, tôi thấy Kiều An An, bố mẹ tôi vây quanh, tay cầm ly rượu, vui vẻ.

Bữa tiệc rất sang trọng, ấy không cố che giấu, lại cố gửi cho tôi bức ảnh đôi chân dài của mình:

【Đứng lâu rồi, mỏi chân quá.】

Tôi thuận nước đẩy thuyền: 【Chân dài ghê. Hôm đó ở quán cà phê em đã thấy cao lắm rồi. Có phải trên 1m80 không?】

【1m87 rồi. Chiều cao thực.】

Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh ấy ngồi trên ghế sô pha, đắc ý.

Có những người thật sự rất dễ dỗ dành.

Nhưng có những người không cần dỗ dành cũng có thể có những thứ mà tôi chưa từng có.

Ví dụ như Kiều An An. Cô ta tính xấu, không che giấu, lại rất cưng chiều.

Tôi thì khác.

Bố đã nuôi dạy tôi rất nghiêm khắc.

Khi ông ấy sắp công khai sự tồn tại của tôi, thì Kiều An An trở về, đường hoàng thay thế vị trí của tôi.

Mãi đến mấy ngày trước tôi mới biết, hóa ra bố mẹ đã biết từ lâu tôi không phải con ruột của họ.

Chả trách tôi thi điểm tuyệt đối, đạt cấp 10 piano, tôi cố gắng hết sức, họ cũng chẳng vui mừng gì mấy.

Trước đây, người thương tôi nhất là trai, bây giờ họ thương Kiều An An nhất.

Tôi là người không ai cần.

Ngoại trừ Vi Vi, không ai cần tôi.

, tôi phải tự mình tranh lấy.

8

Lục Hàn Tinh gọi diện:

【May mà có em bầu , nếu không bữa tiệc này chán chết.】

Tôi tò mò: 【Tiệc gì ? Không thể không tham gia sao?】

【Lễ kế thừa của Kiều An An, thiên kim nhà họ Kiều. Không thể không tham gia.】

Lễ kế thừa của Kiều An An? Điện thoại tôi rơi xuống đất.

Mười mấy năm nuôi dưỡng không bằng m.á.u mủ ruột thịt, tôi đã biết từ lâu rồi.

Lục Hàn Tinh: 【Em sao ? Tiếng lớn thế.】

【Va vào rồi, hơi đau. Nhưng mà, tại sao nhất định phải tham gia? Sự kiện lớn như , thường chỉ có những người rất giàu mới mời.】

Lục Hàn Tinh đang nhập:

【Hihi, trà trộn vào phục vụ. Em có muốn ăn gì không, mang cho.】

"..."

Tôi: 【Anh giỏi thật, mà cũng trà trộn vào . Mang cho em một miếng bánh kem nhỏ không? Em muốn ăn.】

【Không thành vấn đề.】

Hẹn xong thời gian gặp mặt, tôi màn hình điện thoại bị nứt, lòng đau như cắt.

Bây giờ không thể giống như trước, muốn thay điện thoại là thay nữa rồi.

Cuộc sống như thật chật vật. Phải đẩy nhanh tiến độ thôi.

Tôi định nhân lần gặp mặt này sẽ khiến Lục Hàn Tinh sập bẫy, tôi đến cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ.

9

Không thể tin .

Dưới chung cư đậu một chiếc Cayenne quen thuộc.

Anh trai tôi, Kiều Huyền Dực, bước xuống xe, mở cửa ghế phụ, đón Kiều An An ra, ta ăn mặc như một nàng công chúa:

"Anh, chỗ này bụp bèo, xấu xí quá, em không muốn đến đây."

Kiều Huyền Dực dịu dàng nắm tay ta, vuốt lại chiếc mũ đội đầu màu trắng tinh khôi hơi xộc xệch của ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...