77
Tâm trạng tôi phức tạp, những chuyện khác không thể ra, chỉ dám nhỏ giọng:
“Trưa em đoán sai mà… còn ra mấy câu… kỳ quặc.”
Tống Diêu vỗ đầu tôi:
“Vẫn còn nghĩ chuyện đó à?”
Anh ghé sát, khẽ :
“Xin lỗi, là lỗi của .”
Tôi hoảng hốt xua tay:
“Hả?? Đừng mà, là do em đoán sai, còn đoán bậy nữa.”
Tống Diêu cụp mắt xuống, dịu dàng :
“Là sai, nếu không bảo chương trình thêm câu đó thì em đã không phải khó xử đến giờ.”
“T-thôi mà… gì cơ?!”
78
Anh ngẩng đầu tôi, ánh đèn phòng đổ xuống, trong mắt phản chiếu hình ảnh cái cằm sắp rớt xuống của tôi.
Anh đột nhiên bật , đưa tay đỡ cằm tôi:
“Cằm sắp rớt rồi kìa.”
Tôi vội ngậm miệng lại, những suy nghĩ hỗn loạn cả buổi chiều như bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Tôi ngẩng đầu , cũng mỉm tôi. Vài giây sau, hít sâu:
“Câu ‘Anh thích em’ đó là nhờ chương trình đưa vào.”
Tôi gần như lập tức hỏi lại:
“Tại sao?”
79
Anh cong mắt khẽ , thẳng vào tôi:
“Vì thích em.”
Khoảnh khắc đó, tôi như ngừng cả thở.
Bao nhiêu suy nghĩ lộn xộn cả buổi như bị câu ấy cuốn sạch, chỉ còn lại sự vui vẻ nhẹ bẫng trong lòng.
80
Thấy tôi không phản ứng gì, vẻ mặt hơi lộ vẻ hối hận:
“Thật sự xin lỗi, đã lồng tâm tư cá nhân vào trò chơi.”
“Anh thích em, không muốn tỏ quá vội vàng.”
“Nhưng khi biết có trò chơi đó, không kìm , muốn lén trước một chút.”
“Lấy danh nghĩa trò chơi, em sẽ không nhận ra, cũng sẽ không thấy khó xử.”
81
“Thật lòng xin lỗi, là lỗi của .”
Tôi im lặng mấy giây, cố gắng ổn định nhịp tim đang đập như trống trận.
Tống Diêu có vẻ hiểu lầm sự im lặng ấy, thở dài rồi xoa đầu tôi:
“Đừng thấy áp lực. Đây chỉ là cảm đơn phương của thôi.”
Tôi phản xạ bật lại:
“Không phải đơn phương đâu…”
Mặt tôi đỏ rực, chắc chắn đã nghe thấy.
Anh khựng lại một chút, rồi từ từ cong mắt, trong mắt sáng lấp lánh:
“Thật không?”
82
Tôi mặt đỏ như gấc, đánh liều đáp lại:
“Ừm, em cũng thích !”
Tống Diêu đến mức mắt không còn thấy đâu nữa:
“Ôi trời, hạnh phúc đến bất ngờ quá!”
Anh ghé sát, giọng vui mừng, không còn chút kiềm chế nào thường thấy:
“Vậy có thể theo đuổi em không?”
Tôi cúi đầu né ánh mắt :
“Ừm.”
“Vậy có thể gọi em là Hân Hân, Tiểu Hân, Tinh Tinh, hoặc… ngôi sao của không?”
Tôi càng nghe càng đỏ mặt, mà lại cứ ghé sát, khiến tôi chẳng có chỗ trốn:
“Ừm…”
83
Cuối cùng Tống Diêu cũng đứng thẳng dậy, mỉm rạng rỡ:
“Cảm ơn em, cảm ơn Tiểu Hân đã cho cơ hội.”
Tôi chợt nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu gương mặt .
Trừng mắt vài giây, nheo mắt vài giây, nghiêng đầu thêm vài giây.
Còn chưa ra gì thì đã bật :
“Sao ?”
84
Tôi hỏi :
“Anh nghiêm túc chứ?”
Anh hơi sững lại, rồi nghiêm túc gật đầu:
“Tất nhiên rồi.”
“Anh sẽ không giống như trong tiểu thuyết, sau khi chương trình kết thúc thì :
『Xin lỗi nhé, đó chỉ là công việc, chỉ là chiêu trò tạo couple thôi, Ôn Hân à, chắc em hiểu mà?』”
85
Tôi vừa vừa giả bộ mặt lạnh diễn.
Nghe xong, bật :
“Haha, sao em đáng thế chứ.”
“Không đâu, sẽ chứng minh bằng hành rằng — thật lòng thích em.”
“Chứ không phải vì lợi ích hay chiêu trò gì cả.”
Tôi mặt đỏ như máu, lí nhí:
“Được.”
86
Hai đứa tôi nhau một lúc, rồi cùng mỉm .
Tống Diêu cong mắt:
“Về phòng nhé?”
“Ừm ừm.”
Hai chúng tôi vừa xoay người, liền thấy ngoài cửa ban công có năm cái đầu ló ra — thêm một chiếc máy quay tròn xoe nữa.
Tôi: 「……」
Tống Diêu: 「……」
87
Tống Nhã lập tức đứng thẳng dậy:
“Tôi chỉ… đi ngang qua thôi.”
Hồ Giang toe toét, chỉ vào Tống Nhã:
“Tôi ra đây tìm ấy mà.”
Hai diễn viên hài thì một người ngẩng đầu trời, một người cúi đầu đất:
“Ôi chao hôm nay thời tiết đẹp thật đấy… Gạch lát sàn sáng bóng ghê ha…”
Tôi và Tống Diêu thì mặt không biểu cảm chằm chằm vào đạo diễn và cái camera tròn xoe trong tay ông ấy.
Đạo diễn khì khì:
“Không có livestream đâu, nếu sau này hai người thật sự đến với nhau thì đây là trứng phục sinh của show. Còn nếu không thì… là trứng thối thôi.”
Tống Diêu:
“…Phiền đạo diễn gửi bản sao cho tôi nhé.”
Tôi trừng mắt :
“……”
88
Kết thúc ghi hình kỳ hai, tôi vẫn Tống Diêu đưa về nhà bằng xe của .
Vừa về đến nơi, tôi nhận điện thoại của quản lý.
“Ồ hô hô~ Bảo là chưa chưa , mà Tống Diêu bây giờ thì dán luôn chữ ‘thích em’ lên trán rồi đó nha!”
Tôi đỏ mặt ấp úng:
“Đâu có mà…”
Quản lý hừ nhẹ một tiếng :
“Sao không? Hot search mới toanh vừa leo top kìa!”
Tôi:
“Hả?” Không phải đạo diễn là không có livestream sao?
89
Cúp điện thoại xong, tôi vội mở Weibo.
!!!
Top 1 hot search: #CP Tinh Diệu vẫn chưa nhau?#
Bấm vào thì thấy hai tấm hình:
Tống Diêu đổi tên Weibo thành: Diễn viên Tống Diêu (người theo đuổi Hân Hân)
Anh ấy dùng cái tên đó vào siêu thoại CP Tinh Diệu và đăng bài:
“Có ai giúp tôi vẽ một bức tranh hoạt hình tạo hình khủng long nhỏ của Hân Hân trong show không? Tôi muốn lấy avatar~”
Tôi:
“……” Anh gì mà phô trương chứ!
90
Nhìn xuống phần bình luận, toàn là sự bối rối dồn nén.
Bình luận top đầu:
【Hai người thật sự chưa nhau á? Tôi tưởng hai người lên show là để công khai rồi cơ đấy!】
91
Cư dân mạng bắt đầu tag tôi rần rần:
Đ.ọ.c full tại page G#óc Nh(ỏ c,ủa Tuệ L@â.m!
【Mới bắt đầu theo đuổi à? Vậy khủng long nhỏ đừng vội gật đầu nhé!】
【Cho ta theo đuổi đi! Theo đuổi cho đã vào! Theo đuổi một năm rưỡi cũng !】
【Yêu đương không nóng vội! Mới quen chưa bao lâu, Tiểu Hân cứ từ từ nhé!】
【Showbiz vốn đã ít thời gian bên nhau, khi show kết thúc thì thời gian gặp nhau còn ít hơn. Hai người nên tìm hiểu kỹ, xác định là thật sự thích nhau, chứ đừng vì gần gũi hay mới mẻ mà đồng ý quá nhanh!】
92
Người viết những dòng đó có fan của tôi, mà cũng có cả fan ruột của Tống Diêu.
Tôi ôm điện thoại, đỏ mặt tủm tỉm cả buổi, cuối cùng đăng lên Weibo một dòng:
Diễn viên Ôn Hân: 【Đã nhận! Nhất định sẽ nghe lời mọi người!】
93
Ngay sau đó tôi nhận tin nhắn WeChat:
【Tống Diêu: Tiểu Hân, mai em rảnh không? Muốn rủ em ra ngoài chơi.(Khủng long nhỏ nước mắt lưng tròng.jpg)】
Tôi cong môi nhắn lại:
【Được nhé!】
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?