46
Tôi thuận lợi trả lời đúng, vất vả đứng dậy, lúc Tống Diêu đỡ, khẽ dặn:
“Nếu không tìm đường, cứ đứng yên đó đợi , sẽ tới tìm em ngay.”
Tôi không dám gật đầu mạnh, sợ va vào , chỉ dám dùng móng vuốt nắm nhẹ tay .
Anh cũng nhẹ nhàng đáp lại, vài giây sau mới buông ra.
47
Tôi và cameraman ngồi xổm bên vệ đường gần mười lăm phút rồi.
Tôi quay đầu phải, rồi lại trái, vẫn không thấy bóng dáng Tống Diêu đâu.
48
Trời đã tối đen, ngoài ánh đèn đường xa xa thì xung quanh chìm trong bóng tối.
Tôi quay sang quay phim:
“Thầy ơi, thầy có thể đưa em quay lại không?”
Anh ấy lắc đầu.
49
Chúng tôi tiếp tục ngồi xổm. Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng sói tru.
Tôi cúi đầu với quay phim:
“Thầy biết không? Nếu thực sự có sói đến…”
“Chắc chắn nó sẽ ăn thầy trước, thầy biết vì sao không?”
Anh ấy lại lắc đầu.
“Vì em là khủng long, sói không dám ăn em, nên chỉ có thể ăn thầy thôi.”
Anh quay phim: 「……」
50
Bụng tôi kêu “ùng ục”, đói quá đi mất!!
Cuối cùng tôi đứng dậy, định “ú òa” chọn bừa một hướng mà đi.
“Chọn bên phải đi!”
Xung quanh yên ắng đến lạ, quay phim cũng im lặng.
Tôi quay ra trước ống kính:
“Mọi người xem nè khủng long chạy là như này đó.”
51
Tôi bước dài, bắt chước dáng đi và tiếng gầm của khủng long trong phim, chạy mấy chục mét.
Rồi
Chạm mặt Tống Diêu đang chạy ngược lại từ phía trước.
Vừa thấy tôi, ấy lập tức cong mắt, vừa thở vừa :
“Học giống thật đấy, dễ thương quá.”
52
Anh cởi áo vest, mở mấy nút áo sơ mi.
Dưới ánh đèn đường, từng giọt mồ hôi lấp lánh trên cổ chảy xuống, thấm vào cổ áo.
Sau khi ổn định hơi thở, tiến lại gần, nắm lấy móng vuốt khủng long của tôi:
“Xin lỗi, đến trễ rồi.”
53
Tôi gương mặt dịu dàng và nụ áy náy của ấy, bao nhiêu chờ đợi và sợ hãi bỗng hóa thành chút tủi thân.
Như thể cuối cùng cũng tìm người để kể lể:
“Ở đây tối quá…”
Tay đang nắm móng vuốt của tôi hơi nhích về phía trước, nắm luôn tay thật bên trong:
“Vất vả rồi.”
Tôi để nắm tay, lải nhải kể chuyện dọc đường, vừa đi vừa mỉm đáp lại từng câu:
“Thầy quay phim chẳng thèm để ý em luôn, không lấy một câu.”
“Thầy quay phim của cũng , quá đáng thật.”
“Lúc nãy còn nghe tiếng sói tru nữa!”
“Hả?!”
“Thật đó!! Em còn dọa thầy ấy, là sói sẽ ăn thầy trước. Hê hê~”
“Ha ha ha, đáng thật. Em đúng, sói chắc chắn sợ khủng long, sẽ ăn thầy quay phim trước!”
54
Bình luận:
【Ban tổ chức ác thật! Còn đổi đường giữa chừng nữa! Không thì Tống Diêu tìm khủng long từ lâu rồi!!】
【Owww cảnh tượng này! Cười như bà thím mà không kìm nổi nữa!!】
【Ôn Hân dễ thương quá trời!! Kể chuyện bắt nạt thầy quay phim mà ngọt xỉu luôn!!】
【Tống Diêu dịu dàng quá thể đáng!! Tôi đu cặp này đến chết!!!!】
【“Tinh Diệu” là thật đó trời ơi!!!】
55
Buổi ghi hình đầu tiên kết thúc nhanh chóng.
Khi người quản lý đến đón tôi, tôi mọi người lần lượt lên xe rời đi, mới dần cảm nhận sự thật.
Tôi quay đầu liếc Tống Diêu – vẫn đang đợi quản lý.
Anh đã thay đồ, mặc trang phục thường ngày, đeo kính râm.
Nhìn cứ như ngay lập tức trở lại hình tượng ảnh đế, không còn là Tống Diêu nắm tay tôi trong chương trình nữa.
56
Đang mải suy nghĩ miên man, tôi còn chưa kịp quay mặt đi thì Tống Diêu đã cúp điện thoại, ngẩng đầu tôi.
Thấy ấy vừa vừa đi về phía tôi, tôi bỗng cảm thấy an tâm lạ thường.
“Lần ghi hình tiếp theo là một tuần sau.”
“Ừm ừm.”
“Tuần này lịch kín mít, chắc không gặp đâu.”
Tôi: “……Ừm ừm?”
Tất nhiên rồi, tụi mình gặp nhau gì đâu.
Anh giơ điện thoại lên lắc lắc:
“Vậy nên nhớ trả lời tin nhắn của đó.”
Tôi: “Hở??”
57
Trên đường về, tôi sticker ấy gửi, vừa xem vừa lẩm bẩm:
“Tụi mình ngoài show này ra thì có liên quan gì đâu, nhắn cái gì giờ?”
Quản lý nghe khẽ “hầy” một tiếng:
“Người ta chỉ lịch sự xã giao thôi, nghĩ nhiều gì?”
“Anh ta bận như , thời gian đâu mà chuyện với em?”
“Hơn nữa tuần sau lại quay tiếp rồi, đâu phải không gặp nữa.”
Tôi: “…Ờ!”
58
Quản lý liếc tôi qua gương chiếu hậu:
“Nghe giọng kiểu không hài lòng với câu trả lời của mình ha?”
Tôi lầm bầm: “Không có.”
Lúc này điện thoại hiện tin nhắn mới:
【Hồi nãy là sẽ rep tin nhắn mà.(tủi thân.jpg)】
59
Tự nhiên tâm trạng tôi tốt hẳn lên.
Chống cằm giơ điện thoại ra khoe với quản lý:
“Hứ hứ~ gọi là lịch sự xã giao đó hả? Không rảnh đó hả? Anh xem, người ta còn trách em không trả lời tin nhắn nữa kìa~”
Quản lý: “Ồ~~”
Im lặng vài giây rồi híp mắt:
“Hai người đang rồi à?”
Tôi: “!!!!”
Suýt nữa thì sặc nước!
“Làm gì có!!!”
Quản lý nhướng mày:
“Rồi rồi rồi, không .”
Chưa kịp thở, ấy lại bổ thêm một câu suýt tôi nghẹn chết:
“Cho chính xác thì là chưa – sắp rồi đúng không?”
“KHÔNG CÓ!!!!”
60
Ban đầu còn lo không có gì để với Tống Diêu, hóa ra tôi lo lắng thừa rồi.
Anh ấy mỗi ngày đều chia sẻ nơi mình đang việc, gửi hình tóc tai hóa trang, hỏi tôi đang gì, ăn gì.
Chỉ là những chuyện lặt vặt đời thường, khiến tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và ấy dường như đang thu hẹp lại.
61
【Tống Diêu: Ngày kia quay tiếp rồi, em nghĩ xong tạo hình chưa?】
Vừa thấy tin nhắn này tôi liền bật dậy – lần này chương trình đâu có gì về hóa trang đâu?
Là quản lý quên với tôi sao?
【Tôi: Lần này cũng phải hóa trang hả? Em chưa chuẩn bị gì cả!】
【Tống Diêu: Hay là mình mặc đồng phục đội đi, áp đảo bọn họ ngay từ khí thế?】
【Tôi: Đồng ý!!】
62
Tôi hoàn toàn quên mất là mỗi tập phải chia đội lại từ đầu.
Anh ấy sẽ chuẩn bị đồng phục, tôi mang theo mong đợi mà đồng ý luôn.
63
Tới ngày quay hình, tôi xuống lầu chuẩn bị đến trường quay thì phát hiện xe bên dưới trông có vẻ lạ.
Ơ… xe này hình như to hơn xe mình thì phải?
Ơ… xe mình đâu phải màu đen mà?
Ngay sau đó, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra đôi mắt cong cong mang nụ của Tống Diêu:
“Ôn Hân, là nè.”
64
“Anh đã với quản lý em rồi, tiện đường nên đón luôn nha?”
“Ồ ồ ồ ạ.”
Nhưng quản lý tôi có gì đâu!!
Tôi còn chưa kịp trang điểm gì cả… chết tiệt…
65
Chúng tôi đến hiện trường và thay đồ.
Anh ấy tôi bước ra, cong mắt :
“Đẹp lắm.”
Tôi , lại cúi mình.
Ơ… đẹp thì có đẹp, sao giống… đồ đôi thế nhỉ?
66
Quả nhiên, vừa bắt đầu ghi hình, Hồ Giang đã không quên trêu:
“Quên thay đồ đôi rồi nên mặc tới à?”
Tôi: “…Đây là đồng phục đội!”
Hồ Giang và Tống Nhã nhau:
“Sao tụi tôi không có?”
Tống Diêu giải thích:
“Trang phục là tự chuẩn bị mà.”
Ban tổ chức:
“Hả? Kỳ này đâu cần hóa trang đâu?”
Tống Diêu vẫn mỉm :
“À, chắc tôi nhớ nhầm rồi.”
67
Bình luận:
【Xin lỗi, hình như tôi vào nhầm show rồi, lạc qua show hẹn hò rồi chăng?】
【Trời ơi, mặt Tống Diêu kìa, bảo không cố ai mà tin nổi!】
【Tống Diêu: chương trình có cần hóa trang không? Ai quan tâm? Quan trọng là phải mặc đồ đôi với Ôn Hân!】
68
Vì mặc đồ đôi… à không, vì mặc “đồng phục đội”, nên lúc chia nhóm, những người khác rất ăn ý mà “vô ” lập hai đứa tôi.
Chính lúc này tôi mới sực nhớ ra — mỗi kỳ quay đều phải chia lại đội!
Tôi ngẩng lên Tống Diêu, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghiêng người hỏi:
“Sao ?”
Nhìn hàng mi dài của , tôi muốn lại thôi:
“Không có gì.”
Cũng tốt thôi.
Vốn dĩ… tôi cũng muốn cùng đội với Tống Diêu.
69
Trò chơi đầu tiên trong ngày: “Hét không lời” đọc khẩu hình).
Trong 3 phút, đội nào đoán đúng nhiều nhất sẽ chiến thắng.
Đội của Hồ Giang và Tống Nhã: 5 câu đúng.
Hai diễn viên hài: 3 câu.
70
Tới lượt tôi và Tống Diêu, vừa bắt đầu đã suôn sẻ đoán đúng 5 câu.
Chỉ cần thêm một câu nữa thôi! Là sẽ vượt lên dẫn đầu!
71
Tôi đeo tai nghe, cố gắng đọc khẩu hình của .
Tống Diêu: “Anh – thích – em.”
Tôi nheo mắt:
“Trong… quần lót em?”
“Quần lót??!”
Tôi liếc phía dưới của một cái, hơi do dự:
“Cái này… có không?”
Tống Diêu mím môi thật chặt, vành tai đỏ ửng, ánh mắt tôi sâu hun hút.
72
Sao… sao chứ?
Tôi liếc thấy ban tổ chức và mấy người khác đang ngả nghiêng, Tống Diêu cũng bất đắc dĩ bật .
Hết giờ, tôi quay người tấm bảng đáp án:
“Anh thích em.”
73
Mặt tôi đỏ bừng:
“Xin lỗi! Em không cố đoán… cái đó đâu!”
Tống Diêu cong mắt :
“Không cần xin lỗi, đoán cũng hay mà.”
Tôi cho là đang dỗ tôi, mà mặt thì cứ nóng mãi không nguôi.
Đáng chết, ánh mắt tôi còn không kiềm mà cứ liếc về chỗ đó của nữa!
74
Bình luận đến phát điên:
【Tới tới tới! Kể chi tiết thêm chút nào!!】
【HAHAHAHA tôi chết mất, lúc bảng đáp án vừa hiện ra ai cũng đang chìm trong cảm , mà Ôn Hân vừa ra đáp án là tất cả xịt luôn HAHAHAHAHAHA.】
【Tống Diêu khổ ghê HAHAHAHAHAHA.】
【HAHAHAHAHA Ôn Hân đáng chết đi !!】
75
Tôi đỏ mặt suốt cả buổi chiều, chuyện với Tống Diêu cũng không dám vào mắt .
Đ_ọc full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Tâm trạng rối như tơ vò, vừa buồn vì không đoán câu , lại vừa xấu hổ vì cái câu tôi đã đoán ra.
Trong đầu không ngừng lặp lại biểu cảm của Tống Diêu khi “Anh thích em”, lúc đó tôi chỉ mải khẩu hình môi .
Đáng ghét!
76
Sau trò chơi bữa tối, Tống Diêu gọi tôi ra ban công.
Lúc ấy là thời gian nghỉ ngơi, tổ quay cũng nghỉ, thiết bị ghi âm đã tháo.
Tống Diêu mỉm xoa đầu tôi:
“Sao cả buổi chiều em cứ rầu rĩ ?”
Tôi không có gì.
Tôi cúi đầu, nghiêng người lại sát, đầu gần như chạm vào tôi:
“Nói cho nghe đi? Sao ? Giận à?”
Thấy như đang dỗ con nít, tôi không nhịn bật .
Tống Diêu cũng cong mắt :
“Vì trò chơi trưa nay à?”
Bạn thấy sao?