7
Dù câu chuyện đã chuyển từ BG (boy-girl) sang GL (girl-girl), rồi BL (boy-love) và cuối cùng trở lại BG, bố mẹ tôi vẫn kiên định giữ nguyên bản chất của mình.
"Tiểu Tiểu, gần đây con có lạnh không? Có mặc thêm áo không?"
Mẹ hiếm khi hỏi han sức khỏe của tôi.
Tôi thẳng thừng bóc trần: "Giờ đang là mùa hè đấy mẹ, mẹ xem con có lạnh không?"
"..."
Mặt mẹ thoáng cứng lại, kìm nén cơn giận, tiếp tục : "Tiểu Tiểu, gần đây công ty của gia đình gặp chút khó khăn, cần tiền để xoay sở.
Con còn nhớ Vương không? Vợ ấy mất bốn năm rồi, ấy rất muốn tìm một người mới. Chú Vương cứ mãi nhắc tới con đó!"
Vừa nhắc đến chuyện này, tôi lại trở nên hào hứng.
Một tiết kinh điển trong truyện ngược — nữ chính bị gia đình sản, bố mẹ cho uống thuốc để gả cho ông chủ già bụng phệ, rồi nam chính cứu mỹ nhân và họ có một đêm.
Truyện này cũng không ngoại lệ.
Trong nguyên tác, công ty nhà nữ chính sản, bố mẹ ấy ép ấy cưới ông Vương hơn hai mươi tuổi.
Nữ chính không muốn, bố mẹ liền lấy cái c//hế//t để ép , trách bất hiếu.
Cuối cùng, nữ chính không chịu nổi sự đe dọa của bố mẹ, đành đến khách sạn gặp ông ta.
Nhưng tôi thì khác.
Giới hạn đạo đức của tôi có thể co giãn như dây thun!
"Nếu ấy nhớ nhung con như thì để bố con thay con đi! Dù gì tuổi tác cũng tương đồng, lại là đàn ông cả, có thể 'hiểu nhau' hơn."
"Bộ con điên rồi sao! Sao con lại những điều này!" Mẹ tức giận đập bàn.
Tôi đầy ẩn ý: "Mẹ thật thiển cận. Mẹ phải biết rằng, dù là người đàn ông lạnh lùng đến mấy thì trực tràng cũng vẫn là nóng."
"Tiểu Tiểu, mẹ thấy con điên thật rồi! Sao mẹ lại dạy ra đứa bất hiếu thế này!" Mẹ ôm ngực, trông như sắp ngất xỉu.
Tôi đáp một cách thản nhiên: "Điều đó chứng tỏ kiếp trước mẹ tội đấy! Kiếp này ông trời phái con đến để dạy dỗ mẹ."
Theo một cách nào đó, tôi không hề sai.
Dù gì tôi cũng là do trời đánh sấm sét xuống mà đến.
Mẹ trợn mắt, định ngất đi, thoáng thấy tôi liền tự cấu để tỉnh táo lại.
Mẹ vừa khóc vừa đánh đùi: "Nhà này thật vô phúc, sao tôi lại nuôi đứa con bất hiếu thế này! Con muốn bố mẹ c//hế//t mới vừa lòng sao?"
Nói xong, mẹ chạy về phía cửa sổ.
Nguyên tác cũng có cảnh này, nữ chính phải ngăn cản mãi thì mẹ ấy mới không nhảy.
Nhưng trong mắt tôi, mẹ nữ chính chắc chắn sẽ không nhảy đâu, bà chỉ muốn dùng đạo lý ép nữ chính phải nghe lời thôi.
Thế là tôi không những không cản mẹ, mà còn háo hức bà: "Thầy bói bảo năm nay sẽ có hai ngọn núi cản đường tài vận của con sẽ biến mất. Con nghĩ đi nghĩ lại, chẳng phải hai ngọn núi đó chính là bố mẹ sao?
"Thầy bói vừa xong thì bố mẹ đã muốn nhảy lầu. Ha ha, ông ấy chuẩn thật, đám tang của bố mẹ con sẽ mời ông ấy đến ăn tiệc luôn!"
Thái độ phấn khởi của tôi mẹ tăng huyết áp, đầu bà như bốc khói, quay ba vòng tại chỗ rồi ngất xỉu tại chỗ. Đúng lúc đó, bà ngã đè lên em trai tôi khi cậu đang phơi đồ ngoài ban công, cả hai cùng nằm trên sàn.
Bạn thấy sao?