Khúc Xương Phản Nghịch – Chương 6

6

 

Sao tôi biết những chuyện này ư?

 

Bởi vì mẹ của Mộc Phương Phương và mẹ tôi là thân.

 

Có lẽ đây chính là sự đồng cảm giữa những bậc phụ huynh kỳ quặc.

 

Tôi và Mộc Phương Phương cũng coi là thanh mai trúc mã theo một nghĩa khác.

 

Cậu ấy là "thanh mai", còn tôi là "trúc mã".

 

Mộc Phương Phương không xem tôi là con , còn tôi thì không xem cậu ta là con người.

 

Nhưng kể từ khi gia đình cậu ấy chuyển đi ba năm trước, chúng tôi đã không gặp lại nhau.

 

Lẽ nào nam phụ sâu sắc của truyện lại chính là ánh trăng sáng của nam chính?

 

Thế giới này quả là kỳ diệu.

 

Tôi không nhịn kỹ Mộc Phương Phương: "Cậu trông... thay đổi nhiều quá."

 

Giọng cậu ấy đầy vẻ thẹn thùng: "Ừm, mình vừa sang Thái để chuyển giới, giờ mình là con rồi đó!"

 

Rắc.

 

Như thể có gì đó vừa vỡ vụn.

 

Hóa ra ánh trăng sáng vẫn là ánh trăng sáng.

 

"Cậu! Hóa ra trước đây cậu là con trai!"

 

Quay đầu lại, tôi thấy Trình Thành đang đứng không xa, lén nghe cuộc chuyện của chúng tôi.

 

Ôi, cậu ta kìa, trái tim như vỡ vụn.

 

Trông buồn chẳng khác nào bánh táo bị vỡ của bà Annie hàng xóm!

 

Trình Thành lại òa lên khóc và chạy đi.

 

Đúng là đứa trẻ xui xẻo.

 

Tâm lý yếu mà còn muốn nghe lén chuyện của chúng tôi.

 

---

 

, Trình Thành vẫn thích Mộc Phương Phương.

 

"Cậu phải chấp nhận mọi thứ thuộc về người mình ."

 

Cậu ấy tự tẩy não mình bằng câu đó, rồi lại hăm hở bám theo Mộc Phương Phương.

 

Nhưng Mộc Phương Phương không thích Trình Thành.

 

"Cậu xem tôi có điểm nào không tốt, vì sao cậu mãi không thích tôi? Điểm nào không thích thì bảo, tôi sẽ sửa mà!" Trình Thành, mắt đỏ hoe, ép Mộc Phương Phương vào tường.

 

Mộc Phương Phương thờ ơ: "Tôi không thích cậu thở."

 

Trình Thành nghẹn lại: "…Cái đó thì không sửa , đổi cái khác đi."

 

Mộc Phương Phương trườn ra khỏi cánh tay Trình Thành, nháy mắt đầy mê hoặc với tôi, giọng nũng nịu: "Người ta thích một người trông giống Tiểu Tiểu đó~"

 

Tôi rùng mình.

 

Cậu có tưởng tượng nổi không? Một người cao 1m80 mà thế với cậu.

 

Dù đối phương có đẹp thì cũng không chịu nổi!

 

Trình Thành trầm ngâm một chút, điềm nhiên : "Không sao, ba người chúng ta sống chung vẫn tốt mà."

 

Trình Thành bắt đầu mơ tưởng kiểu u ám của cậu ấy: "Tôi có thể mua một biệt thự, rồi ba chúng ta sống cùng nhau, nuôi thú cưng, chơi game, đi du lịch..."

 

"Không! Không !" Tôi lạnh lùng cắt ngang ảo tưởng của Trình Thành.

 

Hôm sau, Mộc Phương Phương đưa người mà cậu ấy thầm tới gặp chúng tôi.

 

Và đó là... em trai tôi.

 

"Không, tôi không thể chấp nhận ! Tôi không thể sống chung với loại người thế này!"

 

Trình Thành bắt đầu hét, vặn vẹo, lầm bầm vẽ vòng tròn tối tăm.

 

Mộc Phương Phương lạnh: "Nếu cậu không chịu nổi thì chúng ta kết thúc thôi."

 

Em trai tôi ôm quả bóng rổ, chằm chằm với đôi mắt trong veo: "Hả? Chẳng phải chúng ta đến để chơi bóng sao?"

 

Cả ba người họ cãi nhau rầm trời.

 

Chuyện gì đang xảy ra đây?

 

Là nữ chính mà tôi bị lập sao?

 

Không!

 

Tôi không thể cho phép chuyện này xảy ra!

 

Phần xương phản nghịch phía sau lưng tôi nóng dần lên, và khi ba người họ cãi nhau ầm ĩ như sắp đánh nhau, tôi liền cho mỗi người một cái tát: "Kekekeke, tất cả yên lặng cho ta."

 

Trình Thành và Mộc Phương Phương lập tức im lặng.

 

Em trai tôi thì ánh mắt tối lại, bỗng bắt đầu bò lê trên sàn nhà.

 

"Aaaaa! Tại sao không cho tôi ra ngoài chơi! Tại sao!"

 

Tôi tát em trai thêm một cái, ánh mắt cậu ấy lại trở nên trong sáng.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...