Từ nhỏ tôi đã có chút tính cách phản nghịch.
Hồi cấp hai, khi về quê cúng tổ tiên, bố rằng phụ nữ có kinh nguyệt thì không sạch sẽ, không vào từ đường.
Vậy là tối hôm đó tôi đã lén đi thu gom băng vệ sinh từ các nhà vệ sinh trong làng và dán đầy khắp từ đường.
Đến sinh nhật, mẹ rằng ngày sinh của tôi là ngày khổ cực của bà nên không cho tôi tổ chức.
Tôi không phản đối, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Thế không sao đâu, con sẽ tổ chức sinh nhật sớm trước mười tháng , ngày đó hẳn là ngày vui vẻ của bố mẹ.”
Mẹ tức đến nỗi mặt méo xệch.
---
Tôi là một tinh xương cốt.
Ngay khi tôi vượt qua chín mươi chín đạo sấm sét và chuẩn bị thành tiên, bỗng nhiên đạo sét thứ một trăm giáng xuống và đánh tôi xuyên vào một câu chuyện ngược tâm.
Câu chuyện có ông bố gia trưởng vô trách nhiệm, bà mẹ nặng tính trọng nam khinh nữ, đứa em trai hư hỏng nuông chiều và một nam chính không biết lắng nghe.
Nhưng không sao, tôi sẽ ra tay.
Dù gì thì tôi cũng là khúc xương thứ 208 của con người – tinh phản nghịch!
---
Từ nhỏ, tôi đã có thêm một khúc xương so với người khác.
Người bình thường có 207 chiếc xương, còn tôi lại có đến 208 chiếc. Và chiếc xương thừa này chính là bộ phận “phát ngôn” bên ngoài của tôi – khúc xương phản nghịch.
Năm tôi năm tuổi, mẹ sinh thêm một đứa em trai.
Một ông nhiều chuyện ở ngoài cửa trêu chọc tôi: “Tiểu Tiểu, bố mẹ cháu có em trai rồi, từ nay sẽ không cần cháu nữa đâu!”
Tôi nghiêng đầu ngây thơ hỏi: “Chú sao biết bố mẹ cháu sẽ bỏ cháu? Hay vì bố mẹ đã bỏ rồi?”
Ông im lặng.
Tôi tiếp tục chậm rãi: “Chú yên tâm đi, bố mẹ cháu sẽ không bỏ cháu đâu. Nhưng nếu cái miệng của cứ hôi như thì chưa chắc đâu, lỡ bố mẹ …”
Mẹ vội vàng bịt miệng tôi lại, gượng: “Trẻ con không hiểu chuyện đâu, đừng để ý.”
Tôi gỡ tay mẹ ra và tiếp tục bô bô: “Đúng đúng, đừng có nhỏ nhen, nhỡ đâu bố mẹ thật sự bỏ thì sao…”
Mẹ lại vội bịt miệng tôi.
---
Lên tiểu học, có một cậu rất ghét tôi, ngày nào cũng ngồi sau lưng và giật bím tóc tôi.
Tôi mách giáo, chỉ xòa và : “Chà! Bạn Trình Thành muốn với em đấy Tiểu Tiểu à, em đừng nhỏ mọn như , hãy hòa thuận với Trình Thành nhé!”
Tôi gật đầu, ra hiệu cho cúi xuống.
“Sao thế?” Cô mỉm hỏi.
Tôi cũng rồi tát thẳng vào mặt .
Trước khi nổi giận, tôi liền trước: “Đánh là , mắng là thương, em chỉ muốn hòa thuận với thôi, đâu có nhỏ mọn đúng không?”
Cô cắn răng, gương mặt méo xệch: “Tất nhiên là không, cũng thích Tiểu Tiểu mà.”
Tôi khẩy: “Em cũng rất thích đấy!”
Rồi nhanh như chớp, tôi lại tát thêm hai cái nữa vào mặt .
Sau đó, tôi không tát thêm nữa vì đã đứng dậy.
Tôi tiếc nuối thở dài.
---
Về lại lớp, Trình Thành vẫn tiếp tục giật tóc tôi.
Sau khi tôi cảnh cáo ba lần mà cậu ta vẫn không nghe, thậm chí còn rất ngang ngược.
“Hôm qua mày chuyện với thằng béo đó phải không? Tao đã bảo mày đừng chuyện với nó mà, sao không nghe?”
Nói xong, cậu ta lại đưa tay ra định giật tóc tôi.
Tôi gạt tay cậu ta ra, cảm giác phản nghịch trong người tôi trỗi dậy.
Tôi bình tĩnh lý lẽ: “Mày là cái thá gì mà bắt tao phải nghe mày? Kể cả bố mày có đến đây , tao cũng chẳng quan tâm.”
Trình Thành đứng sững: “Sao một đứa con lại có thể chuyện như thế ? Thô tục quá, không đúng đâu!”
Cậu ta còn nhỏ mà đã có giọng điệu dạy đời như ông cụ: “Con các phải ngoan ngoãn, không lời tục tĩu…”
*Chát!*
Tôi tát thẳng vào mặt cậu ta, tươi: “Con chúng tôi nên như thế nào nhỉ?”
Trình Thành im bặt.
Tôi lại tát thêm cái nữa: “Mày còn định ra oai nữa không? Tao cho mày mặt mũi rồi đấy! Sau này còn dám không?”
Trình Thành sợ hãi lắc đầu.
Nhìn bộ dạng cậu ta, tôi bỗng nhớ ra.
Thằng này chính là nam chính của câu chuyện ngược tâm này.
Bạn thấy sao?