Liễu Nguyên quay đầu lại thấy tiểu thư nhà mình ngồi bên cửa sổ thất thần, từ sau khi Sở Nghiên Vi rơi xuống nước, nàng không còn hoạt bát năng như trước, suốt ngày cứ đầy tâm sự.
Liễu Nguyên không khỏi có chút lo lắng: "Tiểu thư, người vẫn ổn chứ? Giờ lành sắp đến rồi. Lão gia vừa sai người đến hỏi, nếu tiểu thư đã chuẩn bị xong thì mời người đến tiền sảnh tiếp khách."
Sở Nghiên Vi nghe thấy tiếng mới thoát khỏi hồi ức, thản nhiên : "Thay y phục cho ta đi."
06
Tiền sảnh đã chật kín tân khách, gia quyến thế gia đại tộc đều đến dự theo lời mời. Cảnh tượng tưởng chừng náo nhiệt, thực ra có một nửa số người đang chờ xem Sở Nghiên Vi xấu mặt.
Ở góc phòng, Tôn Diệu ra hiệu từ xa với Thiển Như Vân, Thiển Như Vân khinh miệt, chuẩn bị xem trò hay.
Lễ cài trâm bắt đầu, cả sảnh đường im lặng.
Người cài trâm bước vào.
Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Sở Nghiên Vi mặc nhu quần màu hồng nhạt, bên ngoài là vái dài ống tay rộng màu xanh nước, chậm rãi bước tới, màu sắc thanh nhã tôn lên làn da trắng ngần của nàng, dáng vẻ dịu dàng hào phóng.
Nàng bước đi thong thả đến đài lễ, hành lễ quỳ lạy. Chải đầu, cài trâm, nghe huấn, lễ thành. Mỗi một bước, Sở Nghiên Vi đều biểu hiện vô cùng đoan trang hào phóng, không giống kiếp trước, mặc sai y phục còn không biết trình tự nghi lễ, bị mọi người chê trong yến tiệc.
Sở Nghiên Vi đứng trên đài nghênh khách, khóe mắt liếc về phía Tôn Diệu ở góc phòng.
Nàng ta Sở Nghiên Vi với vẻ mặt khó tin, không rõ kẻ vô dụng trước kia học cách ứng xử tao nhã như từ bao giờ. Cũng không hiểu tại sao nàng lại không mặc bộ y phục màu nâu kia, nàng ta sợ hãi về phía Thiển Như Vân, chỉ thấy người kia bất mãn phẩy tay áo bỏ đi.
Sở Nghiên Vi lạnh lùng , khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đương nhiên nàng sẽ không mặc bộ y phục màu nâu đó, hôm đó bảo Liễu Nguyên đem đi may cũng chỉ là để che mắt thiên hạ mà thôi.
Yến tiệc diễn ra ổn thỏa có trật tự, không còn nhiều sự cố như kiếp trước, gia quyến các thế gia đại tộc cũng không còn trò vui, vốn định xem trò của Sở phủ, không ngờ Sở Nghiên Vi lại biểu hiện đúng mực như .
Ăn uống linh đình, trong tiếng hàn huyên giả tạo của mọi người, ca múa nổi lên.
07
Sở Nghiên Vi vẫn luôn ở tiền sảnh, để tránh chuyện kiếp trước xảy ra, nàng chưa từng rời khỏi yến tiệc. Nhưng điều gì phải đến thì không thể tránh khỏi.
Lâm tiểu thư nhà Hộ Quốc công uống chút rượu, có chút khó chịu nên đưa đến phòng bên nghỉ ngơi. Sở Tướng quân dặn Sở Nghiên Vi qua đó xem thử.
Vừa ra khỏi phòng Lâm tiểu thư, nàng mới rẽ vào hành lang bên hồ đã đụng phải Thiển Như Vân. Nghe thấy "keng" một cái, ly rượu trong tay Thiển Như Vân lăn xuống hồ, rượu mận màu đỏ thẫm say lòng người loang đầy y phục của hai người.
"Ai mà to gan ? Đi đường không có mắt à?" Thị nữ vừa lau vết rượu trên người Thiển Như Vân vừa quát.
Thiển Như Vân bực bội quay đầu lại, đối diện với đôi mắt bình thản của Sở Nghiên Vi: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là nhân vật chính trong yến tiệc hôm nay của chúng ta. Vừa rồi trong lễ thấy tỷ tỷ cử chỉ đúng mực, muội tưởng tỷ tỷ đã sửa đổi tính nóng nảy ấy rồi, không ngờ tỷ tỷ vẫn "dũng mãnh" như xưa."
Thiển Như Vân kéo kéo vạt áo bị bẩn: "Tỷ tỷ nhất thời lỗ mãng không sao, bộ y phục này của muội là vải mới từ Tô Châu, vừa mới may xong đã bị tỷ tỷ hỏng rồi, phải sao đây? Thực ra, quần áo chỉ là thứ yếu thôi. Tỷ tỷ hành sự lỗ mãng như , truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta chê sao?"
Sở Nghiên Vi cái miệng lải nhải không ngừng của nàng ta, trong lòng khinh một trận.
Giống như trước đây, Thiển Như Vân luôn thích khích nàng bằng lời .
Mỗi khi khiến nàng mất bình tĩnh trước đám đông, Thiển Như Vân lại tỏ ra đáng thương yếu đuối diễn cho mọi người xem.
Bạn thấy sao?