Khúc Khải Hoàn Của [...] – Chương 8

Hiện tại chỉ có quân cấm vệ của Vệ phủ mới có thể đe dọa ông ấy, theo hiểu biết của ông ấy về Vệ Vân Gián, người này có quan điểm chính trị bảo thủ, sẽ không tham gia vào chuyện đấu đá tranh giành quyền lực.

Ông ấy trầm ngâm một lúc, rồi nghĩ đến cuộc đấu đá giữa hai bọn ta: "Con có chứng cứ không?"

Ông ấy với vẻ sâu xa: "Nếu chỉ vì tư lợi mà lại bịa đặt chuyện, cho dù có là con đi nữa, ta cũng không thể bảo vệ ."

Mưu phản là tội chết, ta nêu ra tội danh này là muốn Thái tử phải chết.

Ngược lại, nếu cuối cùng chứng minh ra là ta đang bịa đặt, thì ta sẽ chết.

Không thành công thì thành nhân.

Ta gật đầu: "Đương nhiên."

Hoàng thượng quyết định: "Ngày mai hai người các con, đối chất thẳng thắn trên triều đi."

12

Tối hôm đó, Vệ Vân Gián nghe xong sự việc, có chút giật mình: "Ngươi có chứng cứ không?"

Ta thản nhiên: "Không có."

"Vậy sao ngươi dám. . ."

Ta đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho hắn im lặng.

Đầu ngón tay khoanh tròn một vị trí trên bản đồ.

"Tuyên Bình môn, đây là cửa mà các quan triều đình phải đi qua khi vào yết kiến Hoàng đế. Bên ngoài là đồng bằng, thuận lợi cho việc mai phục quân đội rồi phát tấn công. Cuối cùng, quân cấm vệ đóng quân bên ngoài cửa từng là thuộc hạ của ngươi, việc mua chuộc họ rất dễ dàng."

Ta nháy mắt với hắn.

13

Ngày hôm sau, ta và Thái tử gặp nhau trên đường vào cung.

Hắn ta khẩy: "Hoàng muội, chuyện không có chứng cứ mà cũng dám bừa, cẩn thận mất đầu đấy. Hay là, ngươi định bịa đặt chứng cứ giả? Đáng tiếc, giả thì vẫn là giả, có thế nào cũng không thể biến thành thật ."

Ta mở to mắt hắn ta: "Thật sự không thể biến giả thành thật sao?"

Hắn ta lại : "Hoàng muội, cho dù ngươi đã khôi phục thân phận, ngươi không hiểu tầm quan trọng của môi trường trưởng thành đối với con người. Từ nhỏ ngươi đã lớn lên ở nơi nghèo hèn, cơm ăn áo mặc còn khó khăn, huống chi là học thuật trị quốc? Còn ta từ nhỏ đã có Thái phó dạy dỗ, danh thần phụ tá, đọc sách thánh hiền, học thuật trị nước an dân, ngươi lấy gì để tranh với ta?"

Ném ra câu đó xong, hắn ta bỏ đi.

Ta bóng lưng hắn ta rời đi, lắc đầu.

Chỉ biết suông, yếu đuối mà ham chuộng Nho học.

Thuật trị quốc chân chính không nằm ở những sách vở Nho gia, mà ở việc giao tiếp với đủ hạng người, hiểu rõ cách sinh tồn của các tầng lớp, nắm bắt quy luật vận hành của xã hội, xây dựng tổ chức chính trị của riêng mình.

Và đúng lúc, ta có ưu thế trời cho trong lĩnh vực này.

Ta đón lấy nỏ tên từ tay thuộc hạ.

Nheo mắt, ngắm thẳng vào bóng lưng Thái tử.

Phía trước vang lên tiếng hô: "Thái tử điện hạ cẩn thận. . ."

Nhưng đã quá muộn.

Ta đã buông tay, mũi tên đã rời dây, xuyên thủng lồng ngực Thái tử.

Máu văng ba thước.

Ta không dừng lại, dẫn quân tinh nhuệ thẳng tiến vào hoàng cung.

Chém đẫm máu suốt dọc đường xông thẳng đến trước mặt Hoàng đế đang ngồi trên cao.

Ông ấy vẫn chưa kịp phản ứng.

Ta giương cung, lắp tên, nhắm vào Hoàng đế.

Đó là một khuôn mặt có vài phần giống ta.

Nhưng già nua, béo phệ và bất tài hơn.

Ta khẽ hỏi Hoàng thượng: "Giả không thể thành thật sao?"

Có lẽ Thái tử không hiểu, cái gọi là "mưu phản" chỉ là cái cớ.

Ta không có chứng cứ, có thể ép Hoàng đế công nhận tội danh này.

Ông ấy như đã già đi rất nhiều chỉ trong một đêm.

Cầm bút viết chiếu chỉ. . .

Thái tử có ý mưu phản, chết trong loạn chiến; Công chúa hộ giá có công, hiền đức rõ ràng, trung thành cung kính, lập Thái nữ.

Ba tháng sau, Hoàng đế thoái vị, Thái nữ lên ngôi.

Từ khi tân đế trị vì, chính trị trong sạch, quốc lực hùng mạnh. Cứu giúp thiên hạ, thương nhân dân, dung hòa vạn vật, thịnh vượng vô ngần.

Đó chính là thịnh thế.

14

Nhiều năm sau, câu chuyện về Công chúa thật giả đã lưu truyền rộng rãi.

Trong một đêm khuya Vệ Vân Gián gõ cửa phòng ta.

Hắn chỉ im lặng, mở bàn tay ra, trên đó là một đồng tiền đồng, mặt ngửa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...